Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Du Văn nhìn về phía tay Thẩm Hoài và Vân Vũ đang nắm chặt nhau . Ngay sau đó, bà mở miệng: “Các con……”

“Vừa rồi ở cửa, con suýt nữa bị ngã, may mà có A Hoài đỡ con……”

Vân Vũ nhân lúc Du Văn chưa kịp nghĩ nhiều liền vội vàng lên tiếng. Cô hoảng hốt đến mức tim cứ nhảy loạn xạ.

Nhưng Thẩm Hoài lại không tỏ ra lo lắng gì. Vân Vũ vội vàng rút tay mình khỏi tay Thẩm Hoài, tránh ra một chút.

Cô bước lên hai bước, thân mật ôm lấy cánh tay Du Văn, như thể cuối cùng tìm được nơi để dựa vào.

Nhìn vào ánh mắt của Du Văn lúc này, Vân Vũ cảm thấy hoảng loạn và lo lắng, sợ rằng Du Văn sẽ phát hiện ra chuyện của cô với Thẩm Hoài, nhưng cũng cảm thấy hơi yên tâm.

Vân Vũ ngây thơ nghĩ, có Du Văn ở đây, chắc Thẩm Hoài sẽ không dám làm gì cô một cách công khai nữa.

“ Dì Du, sao hôm nay lại trở về rồi? Ba đâu ạ?”

Thẩm Hoài nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu ôn hòa với nụ cười mang đầy thiện ý.

“Dì và ba com vốn định hôm nay sẽ bay sang nước M, nhưng trụ sở có vấn đề khẩn cấp, vậy nên phải trở về ngay lập tức, ba con đang ở công ty”

Du Văn khẽ nói, bà nhìn Vân Vũ đang dính trên người, vỗ vỗ mu bàn tay Vân Vũ với khuôn mặt dịu dàng.

“Thấy con và tiểu Hoài hợp nhau như vậy, mẹ cảm thấy rất vui.”

“Bọn con rất tốt, dì đừng lo lắng.”

Thẩm Hoài nhấc kính lên nói với nụ cười ngượng ngùng và thân thiện trên môi.

Bàn tay Vân Vũ siết chặt một chút, giọng nói của Du Văn khen Thẩm Hoài từng chút lọt vào tai cô.

Nhưng chỉ cô mới biết trong lòng Thẩm Hoài không ngoan ngoãn và nhút nhát như vẻ ngoài mà anh vẫn luôn thể hiện.

“ Bữa tối đã làm xong rồi, chúng ta vào ăn trước đi, không cần đợi bố con nữa.”

Du Văn mỉm cười nói với Thẩm Hoài, trước mặt Du Văn, Thẩm Hoài thật sự là một người con kế rất tốt.

Vân Vũ đi theo Du Văn và Thẩm Hoài đến nhà ăn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

VânVũ  sợ ThẩmHoài sẽ nói những điều không nên nói trước mặt Du Văn, trong lòng cô không muốn để Du Văn và chú Thẩm biết những chuyện này…

Bởi vì cô thực sự rất sợ, sợ rằng nếu chuyện này bị bại lộ, sau khi họ biết được, mẹ cô sẽ có cảm xúc và thái độ như thế nào, mẹ và cô nên đối mặt với gia đình này ra sao.

Cô đã là gánh nặng khiến mẹ mệt mỏi rồi, cô sợ chú Thẩm sẽ nghĩ rằng là lỗi của cô, sau đó liên lụy đến mẹ…

Vì vậy VânVũ không dám mạo hiểm, hiện tại điều duy nhất có thể làm là che giấu, đến đâu hay đến đó.

Trên bàn dài trong phòng ăn đã bày biện bữa tối bốc hơi nghi ngút, những người giúp việc từng theo Du Văn ra nước ngoài cũng đã trở về.

Nhưng khi nhà họ Thẩm dùng bữa thì không thích có người ngoài bên cạnh, vì vậy trong phòng ăn rộng lớn chỉ có ba người: Du Văn, Thẩm Hoài và Vân Vũ.

Sau khi người giúp việc đặt món canh cuối cùng lên bàn rồi rời đi, Thẩm Hoài và VânVũ ngồi bên trái, đối diện là Du Văn.

Vân Vũ  cúi đầu, không để tâm đến việc ăn cơm, bên tai là tiếng nói chuyện giữa Du Văn và Thẩm Hoài.

“Tiểu Hoài, nghe bố con nói khi nào con có thời gian thì về giúp công ty một tay?"

“Vâng, dì, khi đó con sẽ chuyển ra ngoài, có thể rất ít đến học viện hơn.”

Thẩm Hoài nhấp một ngụm rượu và nói, dư quang nhìn vào Vân Vũ đang ngoan ngoãn cúi đầu ăn bên cạnh anh, nở một nụ cười yếu ớt trên môi.

Du Văn gật đầu tán thành tiếp tục nói: “thời gian này bố con rất vất vả, đi lại giữa trong và ngoài nước, nếu con đến trụ sở chính thì ông ấy có thể dễ dàng hơn nhiều.”

Thẩm Hoài đến tập đoàn của Thẩm gia giúp đỡ, cậu ấy sẽ chuyển đi chứ?

Trái tim Vân Vũ đập thình thịch, cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

Học viện quý tộc không quản lý chặt chẽ, chưa kể đến một người quyền lực như Thẩm gia, sau khi học xong, nhiều thiếu gia giàu có dần vào tập đoàn để quản lý.

Không chỉ có Thẩm Hoài, mà cat những người như Tô Cảnh Trần, Tư Dục và Quý Minh Hiên, những người con duy nhất trong gia đình, đương nhiên phải học cách quản lý công việc kinh doanh của gia đình.

Nếu Thẩm Hoài chuyển đi, không phải là cô sẽ không cần gặp hắn trong một thời gian sao?

Đây chắc chắn là một tin tốt đối với Vân Vũ. Cô cúi đầu bới cơm, trong mắt vô thức ánh lên vài phần vui vẻ.

Cô không hề hay biết Thẩm Hoài vẫn luôn lén liếc nhìn cô bằng khóe mắt, những gì cô nghĩ trong lòng cũng đã bị anh nhìn thấu từ lâu.

Giây tiếp theo, trước mắt Vân Vũ đã xuất hiện một đũa thức ăn. Cô thuận thế ngẩng đầu nhìn lên.

Là Thẩm Hoài gắp cho cô. Lúc này, anh đang mỉm cười dịu dàng và có chút ngượng ngùng nhìn cô.

“Hôm qua chị ăn chẳng được bao nhiêu, hôm nay phải ăn nhiều một chút.”

Trên mặt Vân Vũ là nụ cười gượng gạo, nhưng tốc độ ăn cơm thì chậm hẳn lại.

Hôm qua cô dĩ nhiên là ăn không được bao nhiêu, bởi vì anh cứ khăng khăng đòi tự tay đút cô ăn.

Đút thì đút đi, lại còn không chịu đút đàng hoàng, thỉnh thoảng còn cúi xuống hôn cô một cái.

Du Văn nghe vậy thì ngẩng đầu, hơi lo lắng nhìn về phía Vân Vũ.

“Dạo này ăn uống không tốt sao? Có cần gọi bác sĩ đến khám thử không con?”

“Không sao đâu mẹ, chắc là do thời tiết ngày càng nóng lên nên ăn uống không ngon miệng…”

Vân Vũ ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp, rồi lại hơi chột dạ mà cụp mắt xuống.

Bất chợt, cơ thể cô khẽ run lên một chút.

Bởi vì dưới bàn ăn, Thẩm Hoài đã nắm lấy bàn tay trái vốn đặt trên đùi của cô.

Bàn tay anh rộng lớn rắn rỏi, lòng bàn tay lại ấm áp, bao trọn lấy bàn tay trắng trẻo mảnh mai của cô một cách kín kẽ.

Vân Vũ âm thầm xoay cổ tay, định rút tay ra khỏi tay anh.

Đúng lúc đó, lại nghe Du Văn tiếp lời: “Vậy lát nữa dì Vương làm ít nước ô mai cho con uống nhé.”

“Vâng ạ……”

Vân Vũ cười đáp lại, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng và hoang mang.

Chỉ cần Du Văn đứng dậy lúc này, bà sẽ thấy tay cô và Thẩm Hoài đang nắm chặt với nhau.

May mắn là lúc này Du Văn đang cúi đầu ăn canh, Vân Vũ nhân cơ hội nghiêng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Hoài.

Đôi mắt xinh đẹp của cô giống như làn nước trong vắt, giờ đây đang tràn đầy tức giận nhìn hắn.

Thẩm Hoài lại chỉ mỉm cười, đôi mắt đen lấp lánh ý cười, không hề bận tâm mà ngắm nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

Vân Vũ không dám làm ầm ĩ quá sợ Du Văn phát hiện, chỉ có thể giữ trong lòng nỗi lo lắng bất an.

Mãi cho đến khi Du Văn ăn gần xong, Vân Vũ không khỏi sốt ruột, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoài, ánh mắt đầy khẩn cầu, hy vọng hắn có thể buông tay ra ngay lập tức.

Thẩm Hoài biết dù Du Văn có đứng lên thì cũng không thể thấy được, bởi tay họ đã bị khăn trải bàn che khuất, căn bản không thể nhận ra họ đang nắm tay.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vân Vũ, hắn vẫn thả lỏng tay ra.

Vân Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc Du Văn cũng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi. Du Văn còn khuyên Thẩm Hoài và Vân Vũ ăn thêm một chút.

Chờ Du Văn đi rồi, Vân Vũ mới tức giận cầm chiếc đũa, chọc vào chén đồ ăn, như thể muốn trút hết cơn giận lên Thẩm Hoài.

“Chị đã ăn no chưa? Hay là nói…”

Thẩm Hoài nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng nói lại rơi vào tai Vân Vũ, giống như tiếng thì thầm của Satan khiến nàng nổi da gà.

“Muốn anh làm như hôm qua, uy hiếp chị sao?”

"Chị ăn no rồi, thật sự…”

Vân Vũ rụt rè, giọng nói nhỏ nhẹ, sợ sệt nhìn xung quanh.

Sau khi Du Văn ăn xong, bà phải đi chăm sóc hoa cỏ, còn dì Vương và những người khác cũng đang bận việc ở nơi khác. May mắn là vừa rồi không ai nghe thấy Thẩm Hoài nói chuyện.

Vân Vũ không dám ở lại lâu, cố gắng ăn một lát dưới ánh mắt chờ đợi của Thẩm Hoài, sau đó tìm lý do rời đi, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Thẩm Hoài ngồi lại một mình ở bàn ăn, trong mắt lộ rõ sự vui thích và hưng phấn.

Hắn không muốn để người khác biết, nhưng cảm giác bí ẩn và dây dưa này lại khiến hắn cảm thấy kích thích vô cùng.

Hắn thầm ước, muốn ôm cô vào lòng, rồi nói với mẹ cô rằng con gái của bà bây giờ đã là của hắn…

Hắn thật sự là một kẻ điên…

Dù vậy, hắn vẫn cố gắng kiềm chế ý nghĩ đó, cùng với nàng chơi trò “Trốn tìm” cũng không tồi, đúng không?

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play