Lúc Khương Chi rửa tay xong lại đây thì nghe thấy một câu như thế, vẻ mặt muốn mắng nhưng lại không biết mắng cái gì, trong lòng không khỏi đốt hai cây nến cho anh hai Chu.
Cô nghĩ, nếu như Thi Ninh Chu sống thêm bốn mươi năm nữa thì hẳn là sẽ nói với Thi Liên Chu một câu: Em trai, em thật sự quá chó rồi!
Mấy đứa nhóc cũng đi ra khỏi phòng, ngồi vây quanh cái bàn.
Một lát sau, Thi Nam Châu đã hòa nhập với mấy đứa nhỏ, cho dù là Tiểu Tông trầm mặc ít nói thì khi nghe Thi Nam Châu nói cũng sẽ ngẩng đầu nhìn cô bé một cái.
Thi Nam Châu vẫn luôn cười tủm tỉm nói chuyện với bốn đứa nhỏ, làm nữ chủ khiến cô bé luôn có một mị lực riêng.
Đan Uyển nhìn thấy Thi Nam Châu vui vẻ như vậy thì không khỏi kinh ngạc nói: “Từ khi Nam Châu trở về Thượng Kinh còn chưa vui vẻ như vậy lần nào, con của A Chi được nuôi dưỡng ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn cái đã làm cho người ta thích, chờ trở về nhà, không biết ba mẹ sẽ vui vẻ đến mức nào nữa.”
Thi Ninh Chu đang vùi đầu ăn cơm, nghe xong lời này cũng gật đầu phụ họa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play