Nhìn vào bát, Diệp Hàm cười khẽ đầy bất đắc dĩ, thầm nghĩ, quả nhiên là bố con, giống nhau đến lạ.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần Lâm Hải nhận lại bố mẹ, cuộc sống của anh vẫn như thường lệ, dường như không có gì thay đổi. Cảnh Chiêu vẫn cảm thấy có chút không thật. Ai mà ngờ cô lại đột nhiên trở thành con dâu tương lai của một gia đình quyền quý!
Cảnh Chiêu ngắm nhìn chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh lục trên cổ tay mình, đờ đẫn suy nghĩ. Vòng tay có nước ngọc cực kỳ tốt, lạnh mát trên da, tôn lên làn da trắng mịn của cô, đẹp đến hoàn hảo. Đây là món quà mà Diệp Hàm tặng cô vào ngày họ rời khỏi nhà họ Tống, nói là tín vật đính hôn, bởi vì Lâm Hải đã cầu hôn cô, nên bà, với tư cách làm mẹ, tất nhiên phải có chút thể hiện.
Chiếc vòng này đã có từ nhiều năm trước, là vật gia truyền của nhà họ Diệp, nếu tìm hiểu kỹ có lẽ nó còn là đồ cổ, không phải món đồ có thể định giá chỉ bằng tiền bạc. Cảnh Chiêu tất nhiên rất thích chiếc vòng đẹp như vậy, nhưng vì nó quá quý giá nên cô hơi ngại khi nhận. Phải đến khi Diệp Hàm ba lần bốn lượt khuyên nhủ, Lâm Hải cũng gật đầu ra hiệu, chiếc vòng mới được đeo lên tay cô.
Cô nghĩ rằng Lâm Hải đã chấp nhận mẹ anh, và cả gia đình họ Tống, nên mới để cô nhận chiếc vòng. Nào ngờ, Lâm Hải chỉ đơn giản là nhận thấy cô thích và nghĩ rằng cô đeo chiếc vòng này rất đẹp.
Nhưng đã nhận rồi thì sau này, mối quan hệ với nhà họ Tống cũng không thể tách rời được nữa.
Mặc dù sau khi biết được bố mình là ai, Lâm Hải cũng hơi bất ngờ, nhưng sau bữa cơm và cuộc nói chuyện ngắn trong thư phòng, khoảng cách xa lạ giữa hai bố con dần tan biến. Tốc độ hòa hợp nhanh đến mức khiến Diệp Hàm không khỏi thầm ghen tị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play