Nghe vậy, không chỉ Cảnh Chiêu mà cả Lâm Hải cũng thấy tò mò, nhưng anh không hỏi thêm.
Diệp Hàm nhìn hai người, sau đó lên lầu một lát. Khi bà trở xuống, trên tay bà là một cuốn album ảnh.
Vào thời đó, những gia đình có điều kiện thường chụp ảnh để lưu lại kỷ niệm, Lâm Hải dĩ nhiên cũng có, nhưng chỉ có vài bức khi anh tầm một hai tuổi.
"Lúc nhỏ con rất đáng yêu, ông bà ngoại rất cưng chiều con." Ánh mắt Diệp Hàm đầy hoài niệm khi cô đưa cuốn album cho Lâm Hải và Cảnh Chiêu xem.
Lâm Hải đón lấy cuốn album, hơi lóng ngóng lật từng trang. Gia đình anh trước đây không có thứ này, trước khi có điện thoại, những tấm ảnh chỉ là ảnh tốt nghiệp bắt buộc phải chụp, và tấm di ảnh đen trắng của bà nội.
Những bức ảnh trong album đã cũ, nhưng là ảnh màu, được bảo quản rất cẩn thận. Lâm Hải nhìn những bức ảnh khi anh còn nhỏ, nhưng giờ khó mà nhận ra chính mình. Sự khác biệt giữa làn da trắng trẻo và màu da đen nhẻm hiện tại quá rõ rệt.
Cảnh Chiêu thì thấy thú vị, không nhịn được mà nói: “Không ngờ anh Hải hồi nhỏ trông dễ thương quá, giống hệt em bé trong lịch Tết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play