Một lát sau, Cảnh Chiêu quay lại bên Tạ Trường Uẩn, lấy ra một thứ và nói với hắn: “Trong giỏ trúc của nàng ta là hoa hòe. Chàng ngửi thử xem có yêu khí không? Sao ta thấy mùi rất thơm?”
Tạ Trường Uẩn không cần tới gần ngửi, chỉ nhìn một cái liền chắc chắn: “Đây chính là nhánh phân thân của yêu vật.”
Sau đó hắn lại nhìn Cảnh Chiêu, người đang hít hà hương hoa hòe trên tay, giải thích bằng giọng điềm đạm: “Yêu khí của yêu vật này bị linh khí che lấp, hơn nữa nàng cũng là yêu từ cây cỏ, nên không nhận ra mà còn thấy thân thuộc cũng là chuyện bình thường.”
Cảnh Chiêu chớp mắt, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Yêu mà có linh khí sao?”
Tạ Trường Uẩn thấy nàng không hiểu, liền nắm tay nàng, tiếp tục bước lên núi, vừa đi vừa giải thích cho nàng.
Thực ra, yêu có linh khí không phải là hiếm. Ví dụ như những cây bách thành tinh trong các chùa Phật, trên người chúng sẽ có linh khí, nhưng bản chất chúng vẫn là yêu.
Hoặc như chính Cảnh Chiêu, vốn là hoa yêu, nhưng vì Tạ Trường Uẩn tu luyện đạo thuật, thanh tẩy thân thể, nên khi song tu với hắn, yêu khí trên người nàng dần dần nhạt đi, đến mức đạo sĩ bình thường cũng khó nhận ra nàng là yêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT