Cảnh Chiêu mỉm cười, quay lưng lại, ngón tay khẽ vân vê cánh hoa tulip trong tay, giọng điệu chậm rãi: “Phạt ngươi mãi cũng nhàm chán, bây giờ ngươi còn không nghe lời ta nữa. Hay là… ta sẽ đưa ngươi qua chỗ anh trai ta, từ giờ ngươi không cần phải theo ta nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Lan Triệt lập tức trở nên u ám, hắn không thể giữ nổi vẻ lễ độ đã tự ràng buộc bản thân, mạnh mẽ bước tới, túm lấy cổ tay Cảnh Chiêu, thái độ cứng rắn nhưng lời nói lại nhẹ nhàng: “Đừng đuổi ta đi, ta sẽ nghe lời.”
Cảnh Chiêu không giãy giụa, chỉ ngước mắt nhìn hắn, “Vậy sao ngươi không nghe lời ta vừa nãy?”
Nghe vậy, ánh mắt Lan Triệt thoáng ảm đạm, hắn nhẹ nhàng buông cổ tay Cảnh Chiêu ra, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay quấn trên cổ tay mình, chậm rãi tháo nó ra.
Cô rõ ràng là trên người đều mang theo đồ của hắn, nhưng lại không chịu đưa cho hắn dù chỉ là một chiếc khăn tay. Cô thật xấu xa.
Cảnh Chiêu thư thái nhìn gã người rắn trước mặt, tay cô nhẹ nhàng gẩy chiếc khăn tay. Mặc dù động tác của cô chậm rãi, nhưng chiếc khăn vốn đã buộc lỏng, nên dù Lan Triệt không dùng nhiều sức, chiếc khăn vẫn tuột ra.
Nhìn chiếc khăn lỏng lẻo, Lan Triệt khẽ cong ngón trỏ dài của mình, lông mày của hắn nhíu chặt như muốn thắt lại thành một nút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT