Cảnh Chiêu quay lại nhìn anh một cái, có chút kỳ lạ, sao anh cứ xin lỗi vì mấy chuyện kỳ quặc thế nhỉ? Thực ra cô vừa rồi cũng không thật sự giận, chỉ là nói ra có chút ngượng ngùng.
Thực ra nghĩ lại, chẳng phải chỉ là trêu đùa thôi sao, chuyện vợ chồng như thế này cũng bình thường, chỉ là cô mất trí nhớ, nên hơi khó chấp nhận một chút.
"Không cần xin lỗi, em không giận." Cảnh Chiêu nghĩ nghĩ, vẫn nói.
Không phải giận? Vậy là ngượng ngùng rồi, ánh mắt Hứa Đình Châu lóe lên, muốn nói gì đó, lại sợ vừa mở miệng, sẽ khiến người ta giận đến mức đòi xuống xe giữa chừng, bao nhiêu lời bông đùa đến cổ họng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Xe đến quảng trường La Thịnh, anh nhớ ba cửa hàng sườn xám của Cảnh Chiêu đều không nằm ở khu vực này, nên anh hỏi thêm: “Đến đây mua sắm à?”
Cảnh Chiêu không phải đến mua sắm, nhưng cũng gần như vậy. Cô và Trần Thu Nguyệt có nhiều sở thích chung, nói chuyện hợp nhau, nên hẹn nhau đến đây làm móng, ngắm túi xách các thứ.
Chỉ là chuyện của con gái, cô không muốn nói rõ ràng với người trước mặt, nên ngẩng đầu nói: “Hứ, không nói cho anh biết đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT