Vân Dực cũng trở nên nghiêm túc hơn. Con hổ trắng vạm vỡ không biến thành hình người, nhưng Vân Dực vẫn gọi nó một tiếng "Cha", Cảnh Chiêu cũng nhìn con hổ trắng, mỉm cười gật đầu, nói: “Chào bác.”
Con hổ trắng gầm nhẹ một tiếng, coi như đáp lại, sau đó bước đến bên cạnh Hồng, cọ nhẹ vào chân bà.
Quả nhiên, trong mắt Dực Hổ Tộc, ngoài những chú hổ con lúc còn nhỏ, các con trai khác đều không quan trọng. Đối với bọn họ, điều quan trọng nhất chính là những thú nhân nữ của họ.
Không nấn ná thêm, Vân Dực sau khi chào cha mình xong, liền bế Cảnh Chiêu ra khỏi lâu đài đá.
Cảnh Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Không hổ danh là tộc trưởng của Dực Hổ Tộc, khí thế ấy quả thực khiến cô suýt nữa không thở nổi.
Nhưng rồi cô lại nhớ đến mẹ của Vân Dực—Hồng. Bà ấy trông thực sự quá trẻ, không có vẻ gì là người đã sinh ra một đứa con lớn như Vân Dực, hơn nữa, Vân Dực còn không phải đứa con lớn nhất của bà.
Nghĩ đến đây, Cảnh Chiêu không khỏi thở dài. Vân Dực bế cô khẽ cười, vừa đi vừa nói: “Anh nhớ khi anh rời đi, cha anh đã có hai mươi chiếc linh vũ. Qua bao nhiêu năm như vậy, chắc cũng phải có ba mươi chiếc rồi! Mẹ anh chia sẻ sinh mệnh với ông ấy, nên trông tất nhiên là trẻ trung.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play