Thiên Lạc hỏi Vân Dực có muốn đi gặp cha mẹ không, Vân Dực nói anh cũng đang định đưa Cảnh Chiêu đi gặp họ. Sau đó, Thiên Lạc và Nguyệt rời đi.
Cảnh Chiêu bắt đầu cảm thấy căng thẳng, phải đi gặp cha mẹ của Vân Dực, cô không biết họ là người như thế nào.
Vân Dực nhận ra cô căng thẳng, liền ân cần an ủi cô, nói rằng mẹ anh nhất định sẽ rất thích cô. Cảnh Chiêu nghe vậy cũng dần thả lỏng.
Nhà của tộc trưởng và bạn đời của ông ấy là tòa lâu đài đá lớn nhất ở trung tâm bộ lạc Dực Hổ Tộc. Trên đỉnh cổng chính còn có một bức tượng hổ già với đôi cánh trắng. Cánh cổng đang mở, khi chưa kịp bước vào thì từ bên trong đã chạy ra một người phụ nữ trẻ mặc váy da thú sọc tím trắng, có mái tóc dài màu đỏ rực.
“Là con trai ta!” Người phụ nữ trẻ dừng lại bên cánh cửa, không tiến lại quá gần. Bà chỉ nhìn Vân Dực một lúc, rồi quay sang nhìn Cảnh Chiêu ở bên cạnh, thân thiết tiến tới nắm tay cô: “A, một cô gái xinh đẹp quá, ta đã biết về con rồi, con tên là Cảnh Chiêu, phải không? Ta là Hồng, mẹ của Vân Dực, mau vào trong đi.”
Cảnh Chiêu mỉm cười ngượng ngùng, mẹ Vân Dực dẫn họ vào trong tòa lâu đài đá. Bên trong ngôi nhà được trang trí và bày biện khá cao cấp, có bàn ăn và ghế ngồi, trên bàn còn bày đủ loại trái cây tươi ngon.
Hồng nói rằng cha của Vân Dực đã dẫn những chú hổ con đi săn, những chú hổ con ở đây chính là những đứa em trai mà Vân Dực chưa từng gặp mặt. Vân Dực đã rời bộ tộc hơn hai mươi năm, và sau khi anh rời đi, mẹ anh đã sinh cho anh bốn đàn em trai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT