Chu lão bên cạnh Tạ Đĩnh coi như là người từng trải, cả đời đã kinh qua vô số độc dược và thuốc men, từng nhiều lần kéo Tạ Đĩnh từ bờ vực nguy hiểm trở về. Nhưng đối với đồ vật của Bắc Lương, ông lại không tinh thông, dù đã lấy được mũi tên tẩm độc của thích khách, cũng chỉ có thể giữ được tính mạng cho Tạ Đĩnh, muốn loại bỏ tận gốc thì khó như lên trời.
Từ Diệu cũng đã tìm người khác, đều bó tay không có cách.
Dược tính của độc này khá mạnh, Tạ Đĩnh tuy tính mạng không nguy hiểm, nhưng thường xuyên hôn mê, ngày càng suy yếu. Tình hình như vậy, căn bản không thể kéo dài được lâu.
Từ Diệu bất đắc dĩ, vội phái người đến cầu cứu viện binh.
A Yên không ngờ Tạ Lệ tư tâm tác quái, lại còn để lại hậu họa lớn đến vậy, trong lòng lo lắng, nóng như lửa đốt, nhưng không thể có nửa điểm hoảng loạn, chỉ nói với Võ thị: “Người giỏi giải độc nhất ở Hà Đông, tự nhiên là Chu lão không ai khác. Ông ấy đã bó tay, e rằng độc này làm ra vô cùng quỷ dị, ngay cả dược liệu và phương pháp bào chế thuốc, e rằng đều là độc nhất vô nhị của Bắc Lương. Không biết ngoài Chu lão, có ai tinh thông độc vật Bắc Lương không ạ?”
Võ thị nhíu mày suy nghĩ, nhất thời không có manh mối.
Lục Khác dưỡng thương hơn nửa năm, vết thương đã gần như khỏi hẳn, chỉ là sau khi bị thương gân cốt vẫn chưa thể vận động nhiều, chỉ có thể ngồi xe lăn, nhíu mày nói: “Người quen thuộc dược liệu Bắc Lương thì cũng có nhưng năng lực đều có hạn. Chúng ta và Bắc Lương đánh nhau nhiều năm như vậy, biên quan luôn cách trở, rất khó nắm bắt được ngọn ngành việc dùng độc. Nếu có, với tính tình của Chu lão, cũng đã sớm tìm đến học hỏi cho tường tận rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play