Sau một hồi trò chuyện, uống vài chén trà, Tần Niệm Nguyệt nói chuyện rất hăng say, A Yên nghĩ nàng là cô nhi của tướng môn, cũng kiên nhẫn nghe, lại lấy mứt hoa quả mang từ kinh thành đến cho nàng nếm thử.

Tần Niệm Nguyệt tự nhiên là khen ngợi, rất thích vị biểu tẩu này.

Cuối cùng, lại ngọt ngào cười nói: “Biểu tẩu đã gả vào đây, sau này chính là người một nhà rồi. Biểu ca đối với ta đều tốt như vậy, chắc là hai ngày tân hôn yến nhĩ này, đối đãi với biểu tẩu cũng cực kỳ ân cần chu đáo, không cần người khác lo lắng. Ta cũng là sợ biểu tẩu bên cạnh không có người nói chuyện, sẽ nhớ nhà mới đến đây một chuyến. Nếu như quấy rầy, biểu tẩu đừng trách.”

“Sao lại thế, đa tạ biểu muội còn không kịp.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi, biểu tẩu bận việc đi, không làm phiền nữa. Sau này nếu muốn tìm người nói chuyện, cứ gọi ta là được.” Tần Niệm Nguyệt nhiệt tình nói, dẫn theo hai nha hoàn cáo từ rời đi.

A Yên thấy nàng đi xa tới thăm nên tự mình đưa tiễn.

Trong hành lang Xuân Ba Uyển, dưới hành lang đều được lát bằng gạch xanh, bằng phẳng sạch sẽ. Hai người được nha hoànvaya quanh từ từ đi ra ngoài, đến một chỗ bậc thang, Tần Niệm Nguyệt bỗng nhiên “ai ya” một tiếng, thân thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, nha hoàn vội vàng đỡ lấy.

A Yên trong lòng hơi căng thẳng, nói: “Không bị thương chứ?”

“Chỉ là bị trẹo chân một chút, không sao.”

“Vẫn là đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, ta mời lang trung đến xem sao.” A Yên không yên tâm.

Tần Niệm Nguyệt lại gượng cười, nói: “Không cần làm ầm ĩ như vậy, không bị thương nặng. Ra ngoài cả nửa ngày, bà ngoại chắc là tìm ta rồi, chi bằng biểu tẩu tìm một cái kiệu hoặc là sập, ta ngồi về, từ từ là khỏi.” Vừa nói, vừa khẽ khập khễnh đi đến bên cạnh, ngồi trên ghế dựa cổ ngỗng nghỉ ngơi, còn có tâm tư sửa snag lại váy.

A Yên thấy nàng đi lại không gặp trở ngại, hơi yên tâm, bèn sai người đi lấy kiệu nhỏ đưa nàng về, Lư ma ma đích thân đi cùng.

Lư ma ma biết ý của nàng, đưa người an ổn đến trước mặt lão thái phi, bẩm báo qua rồi mới cáo lui trở về.

Tần Niệm Nguyệt im lặng suốt đường, xem ra không có gì đáng ngại.

Mãi đến khi Lư ma ma ra khỏi phòng, vành mắt nàng lập tức đỏ lên, nắm lấy tay lão thái phi, “ui” một tiếng hít vào một hơi khí lạnh, nhẹ nhàng kêu đau.

Trịnh thị đau lòng vô cùng, “Thế nào, đau không?”

“Có chút đau.” Tần Niệm Nguyệt nhẹ nhàng nói, trong mắt gần như trào ra nước mắt, “Ngoại tổ mẫu mời một lang trung đến xem sao, chắc là phải đắp thuốc mới được.”

Trịnh thị vội vàng sai người đi mời, lại trách mắng: “Đã bị thương rồi, cháu nên ở lại Xuân Ba Uyển nghỉ ngơi, để lang trung nhanh chóng chạy tới, sao có thể kéo dài như vậy chứ.”

“Cháu sợ làm ầm ĩ quá, khiến biểu tẩu lo lắng.”

“Nàng là chủ mẫu Xuân Ba Uyển, lại là chị dâu, đã làm cháu bị thương, đáng lẽ phải lo lắng chăm sóc, cháu cần gì phải vì nàng mà chịu ấm ức.” Trịnh thị vốn dĩ đối với chuyện hôn sự trong lòng còn bất mãn, thấy cháu gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, nhịn không được oán trách: “Cữu mẫu cháu thêm không ít người vào đó đều là người cũ trong phủ, sao còn bất cẩn như vậy, ngay cả bậc thang cũng không quét sạch sẽ.”

“Ngoại tổ mẫu cũng đừng trách biểu tẩu, sân rất sạch ạ.”

Tần Niệm Nguyệt khuyên xong, lại do dự một lát, mới thấp giọng nói: “Cháu chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Cái bậc thang kia bằng phẳng như vậy, dưới đất lại sạch sẽ, vốn dĩ không nên bị trẹo chân. Cũng không biết là sao, nghe nói hai ngày nay trong cái sân kia còn có người vô duyên vô cớ bị ngã. Dù sao cũng là sân mới dọn, như vậy dù sao cũng hơi không may mắn.”

Trịnh thị thương nàng sâu sắc, nghe thấy lời này không khỏi thở dài.

Bà từ nhỏ đã hưởng phúc, cả đời tôn vinh, đến tuổi này càng tin vào thuyết quỷ thần. Phàm là nghĩ đến việc A Yên thay gả mà đến, uổng phí lời cầu nguyện thần minh tổ tiên mà bà đã từng tế cáo, trong lòng như bị xoắn xuýt, khó chịu vô cùng.

Lúc này lại châm thêm, càng thêm không thích.

Cách sa bình, Tạ Thục đang chép kinh ngòi bút hơi dừng lại.

Nàng vừa mới được lão thái phi gọi đến giúp chép 《Vô lượng thọ kinh》, vì sợ mất kính cẩn, khi cầm bút ngay ngắn thì nửa điểm động tĩnh cũng không phát ra.

Chắc là Tần Niệm Nguyệt còn chưa biết nàng cũng ở đây.

Những lời vô căn cứ kia mơ hồ lọt vào tai, Tạ Thục liếc mắt nhìn bóng dáng thân thiết của hai bà cháu bên ngoài màn trướng, bên môi nở nụ cười châm trọc.

Khó trách từ trước đến nay khi ở chung với biểu tỷ, nàng luôn vô duyên vô cớ gánh tiếng xấu, ở trước mặt trưởng bối bị trách mắng, Tần Niệm Nguyệt dù phạm lỗi cũng nhẹ nhàng bỏ qua, chỉ để lại toàn lời khen ngợi. Vốn dĩ cho rằng là do trưởng bối nghĩ đến cô nhi đáng thương, không nỡ trách cứ nửa câu, cố ý thiên vị, nhưng hóa ra sau lưng Tần Niệm Nguyệt này lại giỏi mồm mép như vậy, thật sự là “thảo xà hôi tuyến, mạch phục ngàn dặm”(*)

(*) câu này mình không rõ lắm, ai biết thì chỉ mình với nha!!

Trước đây là nàng, hiện tại lại đổi thành Vương phi mới cưới.

Nàng và đường tẩu cũng coi như là đồng bệnh tương liên rồi.

……………….

Tại Xuân Ba Uyển, A Yên cũng không bỏ lỡ tin tức bí mật này.

Trước khi đi ngủ, Lư ma ma dọn dẹp giường chiếu, nhỏ giọng nói với nàng về những lời nói không may mắn kia, A Yên lập tức cảm thấy không đúng, “Là bên ngoài đều đồn ầm lên, hay chỉ nói cho ngươi biết?”

“Chưa lan truyền khắp nơi, là hai bà tử bàn tán riêng với nhau, vừa khéo để lão nô nghe thấy.”

“Vậy à…”

A Yên lẩm bẩm, cảm thấy chuyện này khá thú vị.

Tần Niệm Nguyệt trước đến lấy lòng sau lại gièm pha, xem ra cảm giác lúc ấy của nàng không sai, vị biểu muội này không phải là nhìn bề ngoài ngọt ngào đơn thuần như vậy.

Nhưng biểu muội đã nói xấu sau lưng, nhất định không muốn nàng biết.

Trong Chiếu Nguyệt Đường ở là Lão thái phi, vị kia làm vương phi chủ mẫu mấy chục năm, bên cạnh tuyệt đối không phải là cái sàng dễ dàng tiết lộ tin tức. Nếu không phải cả phủ đều biết, lời lại mượn miệng nô bộc truyền đến tai nàng dâu mới đến, lạ nước lạ cái này, tự nhiên là có người truyền tin, có chút ý tứ thông báo.

Người kia có thể biết động tĩnh của Chiếu Nguyệt Đường, lại sai khiến được nha hoàn của Xuân Ba Uyển, lai lịch chắc chắn không nhỏ.

Xem ra nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, Vương phủ cũng không ngoại lệ.

Việc đã đến nước này, nàng cũng không thể chạy đến chỗ Lão thái phi giải thích, vị kia đã có thành kiến trong lòng, cũng chưa chắc đã nghe nàng.

Vậy thì kẻ đưa tin sau lưng này…

Chị em dâu không ít, nàng không chắc là ai đứng sau chuyện này nhưng cảm thấy giả câm giả điếc không phải là cách hay.

Sáng sớm hôm sau khi đến Chiếu Nguyệt Đường thỉnh an, nàng đặc biệt quan tâm đến vết thương ở chân của Tần Niệm Nguyệt, lại nói hôm qua chăm sóc không chu đáo, rất áy náy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play