Từ Chiếu Nguyệt Đường trở lại Xuân Ba Uyển, đi mất ít nhất một chén trà.
Vào đến Uyển trung, lại tốn thêm nửa chén trà.
A Yên ở nhà thích yên tĩnh, ngoại trừ cùng Từ Nguyên Nga ra thành đạp thanh thưởng xuân, hoặc là lên phố chọn chút đồ trang sức, đồ chơi, bút mực giấy nghiên, thường ngày phần lớn lười nhác không muốn động đậy. Lúc còn khuê các, mỗi ngày đến trước mặt tổ mẫu lộ diện, cũng chỉ là đi bộ ngắn ngủi từ viện này sang chính ốc, dưỡng thành đôi chân mềm mại, yếu ớt, đi chưa được bao lâu đã muốn lười biếng nghỉ ngơi.
Sáng nay đi đi về về một chuyến, có thể tưởng tượng được là mệt mỏi đến mức nào.
Huống chi, trước khi kính trà còn bị liên lụy bởi nghiệt chướng do Sở Tường gây ra, đứng không công nửa ngày trời.
Vừa chống đỡ tư thái đoan trang của tân phụ mới gả vào cửa bước vào phòng, đợi đến khi cửa phòng đóng lại, vai của A Yên lập tức sụp xuống, dựa vào vai Lư ma ma, để Ngọc Tuyền nhanh chóng rót trà tới. Sau đó nằm vào chiếc ghế mỹ nhânbên cửa sổ, vùi mình trong chăn gấm dày mềm mại, không muốn động đậy chút nào nữa.
Ngọc Tuyền thấy bộ dạng này của nàng, vội vàng bưng cả khay trà tới, vừa rót trà vừa cười nói: “Cô nương đây là đi leo núi sao?”
“Còn mệt hơn leo núi nhiều.”
A Yên nói nhỏ, nhận lấy chén trà Lư ma ma đưa tới, vội vàng nhấp hai ngụm cho nhuận họng.
Bên cạnh, Ngọc Lộ cũng uống liền hai chén trà, lại bảo Ngọc Kính lấy quạt tròn giúp A Yên quạt mát, nói: “Ngươi không biết phủ Vương gia này lớn cỡ nào đâu, hậu viện gần như đuổi kịp Bắc Uyển rồi, đi đến mức đau cả chân. Tiết trời oi bức còn chưa qua, nơi này lại còn ẩm ướt hơn kinh thành, cho dù khắp nơi đều là bóng cây, cũng khiến người ta đi mồ hôi nhễ nhại. Nếu không có Điền ma ma ở bên cạnh, cô nương lúc này có lẽ còn đang nằm trên phiến đá xanh kia đấy.”
“Sau này sớm tối thưa hầu thì phải làm sao đây.”
“Đúng vậy.” Ngọc Lộ cũng cảm thấy lo lắng, “Thỉnh an trưởng bối, không thể ngồi kiệu đi được, đôi chân của cô nương phải luyện tập thôi.”
A Yên càng thêm cau mày, vùi vào lòng Lư ma ma.
Lư ma ma bật cười, vuốt ve vai nàng, dặn dò Ngọc Lộ bọn họ, “Hôn lễ đã thành, sáng nay cũng đã kính trà sửa miệng với các trưởng bối, dù thế nào cũng đã là người của Vương phủ rồi. Sau này phải đổi cách xưng hô, đừng để người khác nghe thấy bàn tán.”
“Dạ, nên gọi là Vương phi.” Ba nha hoàn đồng thanh đáp.
Lư ma ma lại thấp giọng hỏi, “Tình hình sáng nay thế nào?”
Lời này vừa hỏi ra, Ngọc Tuyền thần sắc hơi nghiêm túc.
“Sau khi Vương phi và ma ma đi rồi, nô tỳ và Ngọc Kính đã dọn dẹp phòng ốc, thử thăm dò ý tứ. Thái độ của bọn họ coi như là hòa thiện, nói Điền ma ma là người bên cạnh Thái phi, nhìn Vương gia từ nhỏ lớn lên, nghe giọng thì có vẻ mọi người đều rất kính trọng bà ấy. Thấy hai người chúng ta là mới đến, còn dẫn chúng ta làm quen với bố cục của Xuân Ba Uyển, đối với chúng ta cô… vương phi, lời nói cũng rất cung kính.”
Lư ma ma gật đầu, “Dù sao cũng là Vương phủ, cũng không đến mức sai lệch tôn ti.”
“Nhìn qua quy củ rất nghiêm, có điều…”
“Thế nào?”
“Trong số những người của hồi môn, ngoại trừ người trong phòng chúng ta và những người do phu nhân chọn, còn có mấy người là góp đủ số khoe khoang, sáng nay đều đã vào phủ. Trong đó có Màu Nguyệt kia, nhìn lấm la lấm lét, còn muốn dò hỏi chúng ta, vương phi gả vào rồi tình cảnh thế nào, bị nô tỳ âm thầm quát. Vốn dĩ định lấy về làm việc nặng, nàng ta quản cũng thật nhiều.” Ngọc Tuyền nhắc đến chuyện này, hơi có chút phẫn nộ.
A Yên cau mày, “Đó là bá mẫu chọn sao?”
“Đúng vậy, ngày đó lão phu nhân nói Tạ gia là Vương hầu, người hầu của chúng ta không thể quá sơ sài, đặc biệt để đại phu nhân chọn mấy người làm việc nặng cho đủ số.” Lư ma ma tuổi lớn nhất, đối với những chuyện này cũng cực kỳ để ý, hơi hạ giọng nói: “Màu Nguyệt này vốn là người bên cạnh đại cô nương, không tính là tâm phúc nhưng cũng có thể hầu hạ trước sân, không biết vì sao lại bị nhét vào đám người cho đủ số.”
“Chắc chắn là bá mẫu không cam tâm, muốn để lại một con mắt.”
A Yên rất rõ ràng bá mẫu có bao nhiêu không cam tâm sau khi vị trí vương phi đổi người, bèn dặn dò: “Ngày thường để ý nhiều hơn, nếu nàng ta không an phận, tìm lý do đuổi đi. Đối với những người khác cũng để ý một chút, biết đâu còn có người có lòng dạ khác.”
Ngọc Tuyền tuân mệnh, vì đã gần giờ ăn trưa, bèn đi sắp xếp cơm trưa trước.
Sau khi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi giải mệt, cũng tiêu tan hết mệt mỏi.
A Yên lấy lại tinh thần, nhìn đình viện phòng ốc rộng lớn, liền bảo Điền ma ma triệu tập tất cả ma ma, nha hoàn hầu hạ gần đây đến trước mặt, coi như là nhận mặt lẫn nhau.
……….
Đêm đó Tạ Đĩnh không xuất hiện, chắc là nghỉ lại ở thư phòng.
A Yên thấy lạ nhưng cũng không để ý, cứ tự nhiên nghỉ ngơi.
Hôm sau từ Chiếu Nguyệt Đường trở về, A Yên cuối cùng cũng có thời gian để sắp xếp của hồi môn.
Vì là gả vào Vương phủ, của hồi môn đương nhiên không thể sơ sài.
Đồ vật mà đại phòng đưa riêng cho Sở Tường nàng đều không đụng tới, của hồi môn hiện tại đại khái có ba phần.
Phần thứ nhất tự nhiên là của hồi môn mà Sở Nguyên Cung và Ngô thị đưa cho, mấy cửa hàng và ruộng đất ở kinh thành, từ khi bàn chuyện hôn sự với Kiều Hoài Viễn đã được chuẩn bị xong, đều ở Trường An, vẫn do Ngô thị giúp trông nom. Phần thứ hai là đồ mà hoàng gia ban thưởng và Tạ gia thêm vào của hồi môn, phần lớn là trang trại và ruộng đất ở Ngụy Châu, A Yên lúc này không rảnh để ý tới, giao cho quản sự bên ngoài xử lý –