“Ta lại không phải thật sự mù!” Tạ Thục cười trách, làm tư thế giương cung bắn tên, “Ở phủ đệ nhìn không thấy Tiểu Hắc, chẳng qua là nó lớn lên đen thui, trốn trong chỗ tối khó phân biệt mà thôi. Nay đuổi theo vật sống, dù sao cũng không khó. Cũng không phải thật sự muốn tỷ bắn trúng tay, chẳng qua mượn cơ hội luyện tập thôi, tránh cho quên mất.”
Vừa nói, liền trực tiếp xuống ngựa đi vào nhà nhỏ lấy cung tên và nỏ nhỏ ra.
Nơi này là nơi nữ quyến nhàn du bắn săn, khác với nơi bắn săn của nam nhân, bên trong không có nhiều vật sống, không cần lo lắng bị dã thú làm bị thương. Tên cũng đều là không có mũi nhọn, đầu sắt mài cùn nặng trịch, trọng lượng cùng với tên lông chim bình thường không khác biệt, nhưng không đến mức rách da xuyên thịt làm bị thương tính mạng.
A Yên đi dạo nửa ngày có chút mệt, không muốn động đậy.
Nhưng khó có được Tạ Thục ngứa tay múa may, không tiện làm mất hứng quá.
Đang do dự, từ xa vó ngựa dồn dập, thiếu niên lang áo gấm mũ ngọc, dưới ánh mặt trời bóng cây lao nhanh tới. Đến trước mặt, Từ Bỉnh Quân ghìm cương dừng ngựa, tươi cười rạng rỡ, “Thái phi nói Sở tỷ tỷ đến trường săn, quả nhiên không sai. Đây là muốn thử tài nghệ?” Vừa nói, lại chắp tay chào Tạ Thục, “Tạ cô nương.”
“Từ công tử.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play