Buổi tối đột ngột đi thỉnh an, đương nhiên là vì có chuyện cần nhờ phụ hoàng rồi.
Nhưng lý do đó tất nhiên không thể nói thẳng với mấy đứa nhóc này được.
“Sớm tối hầu hạ phụ mẫu vốn là đạo hiếu cơ bản nhất của con cái. Chỉ vì chúng ta bận việc học, phụ hoàng cũng phải lâm triều, nên sáng khó gặp, đành phải đi buổi tối.” Diệp Cảnh Thần chớp mắt, mặt không đỏ, tim không đập, nói rất tự nhiên.
“Vẫn là hoàng đệ có hiếu thuận thiệt đó, khó trách phụ hoàng thương ngươi nhất!” Diệp Tĩnh Xu thở dài cảm khái.
“Hoàng tỷ nói thế là không đúng. Chúng ta đều là con của phụ hoàng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, sao có chuyện thương nhất? Chỉ vì đệ là trữ quân, liên quan đến vận mệnh Đại Uyên, nên phụ hoàng mới coi trọng đệ hơn chút xíu thôi.” Diệp Cảnh Thần khiêm tốn đáp.
“Ca ca, không đi mau, lát nữa trễ mất bữa tối đó!” Diệp Cảnh Hòa kéo tay áo Diệp Cảnh Thần, nhắc.
Nhóc vốn chẳng hứng thú đi thỉnh an, nhưng đồ ăn ở Thừa Càn Điện ngon, vì muốn ăn ngon, nhóc đành chịu khó một chút vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT