012 đã từng có rất nhiều nghiên cứu viên.

Trong số đó cũng có người từng tỏ ra thương hại với hắn, nhưng lòng thương hại đó không hề làm giảm đi nỗi đau mà hắn phải chịu.

Hắn vẫn cứ ngày ngày nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, bị nhốt trong khoang nuôi virus lạnh lẽo.

Chỉ có một nghiên cứu viên duy nhất chưa từng dùng hắn để nuôi virus mới, nhưng chính người đó là người khiến 012 căm ghét nhất.

Gã ta làm với hắn một kiểu thực nghiệm khác, và trong loại thực nghiệm đó, lần đầu tiên 012 cảm thấy tức giận.

Vì thế, hắn đã giết gã ta.

Từ đó 012 hiểu rằng: Những nghiên cứu viên không dùng dao để cắt cơ thể hắn thì cũng có thể đang dùng một phương thức khác để hủy hoại hắn.

Những người như thế còn đáng sợ hơn cả dao nhọn.

Giống như người đàn ông trước mặt.

Khi nhìn thấy chỉ số chán ghét xuất hiện trên đầu 012, Vu Yếm thầm nghĩ, thằng nhóc này ghét bỏ vô lý thật đấy, chỉ vì không muốn mặc quần thôi?

Chiếc quần vẫn nằm trên đất, 012 chẳng thèm liếc một cái, càng không có ý định mặc vào.

Vu Yếm cũng chẳng nổi giận, chỉ suy đoán có thể 012 không học được cách mặc thật.

Nhưng nghĩ cho đôi mắt của y, không thể cứ để 012 trần truồng mãi được. Vu Yếm thật sự không có hứng thú ngắm nhìn đàn ông.

Đúng lúc đó, Tô Hà lại đến.

Là nhân vật chính, ngoài việc là thiên tài, Tô Hà còn rất lương thiện.

Lo sợ tên đàn anh biến thái sẽ hành hạ đối tượng nghiên cứu cấp cao đang cận kề cái chết, cô lại đặt chân vô căn phòng thí nghiệm mà trước đây rất hiếm khi ghé.

“Đàn em tới đúng lúc quá.” Vu Yếm hỏi, “Em có thừa cái váy nào không, cho tôi một cái với.”

Tô Hà sao mà ngờ được, vừa vào đã nghe một câu như thế.

Phản ứng đầu tiên của cô là: Tên biến thái này không thèm che giấu nữa rồi?

Trước đây còn giả vờ giả vịt, bày đặt thanh lịch cao quý tốt đẹp, sao giờ lại lộ nguyên hình luôn rồi.

“Đàn anh Khang... Muốn váy của tôi á?” Tô Hà không duy trì nụ cười lịch sự của mình nổi nữa.

Vu Yếm không thấy có gì lạ, chỉ vào 012 trong khu nuôi dưỡng: “Cho nó mặc.”

Lại là một câu khiến người ta nghẹn họng. Tô Hà nhìn đối tượng thực nghiệm đã tỉnh, lại nhìn chiếc quần nằm dưới chân hắn, cuối cùng cũng hiểu ra tình hình.

Phòng thí nghiệm của cô toàn là sinh vật cấp thấp và trung bình, hình thái đều là động vật, nên chưa bao giờ gặp tình huống thế này.

Động vật có lộ thân thể cũng không ai thấy mất tự nhiên, nhưng hình dáng bán nhân như 012 thì lại rất kích thích giới hạn xấu hổ của con người.

Cuối cùng cô do dự nói: “Có, để tôi đi lấy một cái.”

Xem xét chiều cao và khung xương của 012, cộng thêm đôi cánh sau lưng, Tô Hà thấy hai chiếc váy trong phòng nghỉ của mình không phù hợp, nên đặc biệt nhờ người đi mua một cái mới.

Cô còn chu đáo chọn cỡ lớn, kiểu váy trung tính màu trắng, chỉ cần quấn quanh eo và buộc dây là được.

Đàn ông có vóc dáng đẹp mà mặc vào, có thể khiến người ta thốt lên rằng bồ tát giáng trần.

Dù sao thì khi thấy 012 vụng về mặc xong chiếc váy, Tô Hà lập tức hối hận.

012 mặc vào đẹp đến thế, nếu tên đàn anh biến thái này bị kích thích hơn thì sao?

Tô Hà rời đi với ánh mắt lo lắng, quyết định từ nay ngày nào cũng đến kiểm tra một lượt.

Còn Vu Yếm thì, chỉ cần 012 chịu mặc đồ che thân thì những thứ khác y cũng chẳng để ý làm gì.

Cái dây buộc váy mà 012 cột loạn xạ còn khiến y để ý hơn là cái chỉ số chán ghét trên đỉnh đầu hắn kia.

Nhìn thêm vài lần, cái dây lỏng lẻo trên eo 012 sắp sửa bung ra đến nơi, khiến Vu Yếm hận không thể gọi người vào buộc lại giúp hắn, nhưng cuối cùng đành dời mắt đi, ngoảnh mặt làm ngơ.

012 đúng là sức sống quật cường, mấy ngày trôi qua, những vết thương khủng khiếp trên người hắn cũng đang dần lành lại, không còn tình trạng đi vài bước là máu chảy đầy đất nữa.

Máu của hắn mang theo virus, mỗi ngày khu nuôi dưỡng đều phải được khử trùng và làm sạch.

Mỗi lúc như vậy, hắn lại ngồi trong lồng cách ly, ngửa đầu nhìn những vòi phun sương khử trùng trên trần đang phun mù mịt, bao phủ cả khu vực nuôi dưỡng.

Tĩnh lặng như một chú chim đang đậu giữa rừng cây.

Vì 012, và cũng vì gần đây Vu Yếm trở nên dễ nói chuyện hơn, ba trợ lý nghiên cứu ngày nào cũng dành thời gian ở gần khu nuôi dưỡng càng lâu hơn.

Mỗi sáng khi Vu Yếm bước vào phòng thí nghiệm, đều có thể thấy ba người họ đứng ngoài lớp kính khu nuôi dưỡng bàn luận về 012.

“Xinh đẹp quá đi, như con công trắng vậy.” Ba người tấm tắc khen ngợi.

Vu Yếm liếc mắt, thấy 012 đang đứng dưới tán cây đông linh trong khu nuôi dưỡng, ngửa đầu liếm nhụy hoa.

Đâu có giống công trắng, rõ ràng là một con dơi trắng nhỏ đang liếm mật hoa.

“Tiền bối Khang, có phải cậu ấy đói rồi không, chúng ta có cần chuẩn bị thức ăn cho cậu ấy không ạ?” Bị vẻ đẹp mê hoặc, đến cả trợ lý Tiểu Phan luôn sợ hãi Vu Yếm cũng chủ động mở lời.

Lúc đó Vu Yếm mới nhớ ra: Đúng rồi, 012 cũng cần ăn uống.

Suýt nữa thì để người ta chết đói rồi. Dù có lạnh lùng đến mấy, trong lòng Vu Yếm cũng không khỏi dâng lên chút áy náy.

“Được, chuẩn bị thức ăn cho nó đi.”

Thức ăn của 012 là huyết tương tổng hợp.

Sau khi thuốc chữa trị trong cơ thể hắn bắt đầu phát huy tác dụng, hắn cần phải ăn. Nhưng hắn chịu đói hai ngày mà lại chẳng kêu ca gì.

Có lẽ với 012 mà nói, không được cho ăn cũng như những thí nghiệm trước đây, là loại tra tấn có thể chịu được nên hắn chấp nhận một cách bình thản.

Trợ lý Tiểu Cao mang túi huyết tương tới, Vu Yếm thao tác để đưa túi đó vào khu nuôi dưỡng.

Vu Yếm vừa ăn trưa vừa nhìn xem 012 sẽ ăn như thế nào.

012 cầm túi huyết tương, xoay tới xoay lui xem một hồi. Từ những động tác vụng về ấy, Vu Yếm đoán rằng có lẽ trước đây hắn không ăn theo cách này.

Nhưng chẳng mấy chốc, 012 đã bắt đầu ăn.

Hắn không mở nắp mà trực tiếp cắn thủng túi, dùng hàm răng nhọn hút huyết tương bên trong.

Huyết tương tràn ra chảy xuống tay hắn, 012 lại đưa cổ tay lên liếm láp, để lộ đầu lưỡi dài hơn người bình thường một chút.

Xem ra cấu tạo khoang miệng của hắn khác với con người, thảo nào giọng nói cũng kỳ lạ.

012 ở bên kia mặt kính uống huyết tương, còn Vu Yếm ở bên này vừa ăn cơm vừa nhìn, một lúc sau còn gọi Tiểu Cao mang đến một ly nước ép dưa hấu để phù hợp với không khí.

Y bỗng cảm thấy được sự thú vị khi xem một con vật nhỏ ăn uống.

Hồi nhỏ, Vu Yếm từng rất muốn làm người chăm sóc động vật, mỗi ngày chẳng cần làm gì, chỉ ngắm các loài động vật ăn uống, còn có thể vuốt ve chúng.

Tiếc là lớn lên lại có thể chất bị động vật nhỏ ghét – mèo chó trong khu dân cư thấy y đều tránh xa.

Không trở thành người chăm sóc động vật luôn là tiếc nuối của Vu Yếm.

Ở lại khu thực nghiệm của mình mấy hôm, Vu Yếm mở rộng phạm vi hoạt động, lần này y đến khu nghiên cứu riêng của Tô Hà.

Lãnh địa của Tô Hà hoàn toàn khác với của Khang Thế, Vu Yếm đi vào, tựa như đặt chân tới một cửa hàng thú cưng khổng lồ.

Âm thanh náo nhiệt vang vọng khắp nơi.

Đối với việc tên đàn anh biến thái đến tham quan, Tô Hà có phần bất ngờ.

Trước kia không chỉ cô không thích đến phòng thí nghiệm của Khang Thế, mà Khang Thế cũng không bao giờ lui tới phòng của cô. Cả hai đều không hài lòng với quan điểm nghiên cứu của nhau, chưa từng chung sống hòa thuận như thế này.

Xem xét về việc gần đây Khang Thế thay đổi rất nhiều, Tô Hà rốt cuộc cũng không đuổi y ra.

Gần đây cô hay qua chỗ Khang Thế để ngó 012, chẳng có lý nào lại không cho Khang Thế đến xem thử các đối tượng nghiên cứu của cô.

Đề phòng vạn nhất, Tô Hà tự mình tháp tùng Vu Yếm, giới thiệu các cá thể trong phòng thí nghiệm của mình cho y.

Vu Yếm ngắm những sinh vật lông xù xinh xắn đang chạy nhảy và chơi đùa với quả bóng trong khu nuôi dưỡng, lại nhìn các sinh vật có vảy leo trèo trong hang nhân tạo và hồ bơi, ngoài mặt thì bình thản, nhưng trong lòng thì ghen tỵ trào dâng.

Khát khao làm người chăm sóc động vật của y như sống lại.

“Cuối cùng là lãnh địa của Tiểu Dạ, nó là sói bạc biến dị, có ý thức lãnh thổ rất mạnh, vẫn là thể biến dị cấp A, chỉ cách cấp S một bước nữa thôi.”

Tô Hà giới thiệu đến vật thí nghiệm cuối cùng, vẻ mặt dịu dàng và tự hào.

Cô quả thật là nên tự hào. Thể biến dị rất khó tăng cấp, nhất là lên cấp cao. Hiện tại còn chưa có ai có thể làm được, nhưng cuối cùng, cô gái thiên tài này đã làm được.

Tương lai, loại thuốc gen cô nghiên cứu thành công giúp con sói bạc biến dị cấp A này có được hình thái của nhân loại, trở thành thể biến dị cấp S.

Trong cốt truyện, đối tượng thực nghiệm 012 phát điên giết chết rất nhiều nghiên cứu viên và thể biến dị trong viện nghiên cứu, chính Tô Hà là nhờ sói bạc bảo vệ mới an toàn thoát thân, sau đó con sói này cũng luôn trung thành bảo vệ cô cho đến kết thúc.

Con sói khổng lồ cao bằng người khi nghe thấy giọng chủ thì mở mắt, nhẹ nhàng bước qua hàng rào thấp, vòng quanh Tô Hà một vòng, đôi mắt vàng óng nhìn chằm chằm vào Dư Yếm.

“Tiểu Dạ rất thông minh, nó hiểu được lời tôi nói.” Tô Hà dùng tay vuốt ve lớp lông xù mềm mại của con sói.

Chỉ cần nhìn ánh mắt là thấy, đôi mắt con sói này thậm chí còn giống người hơn cả ánh mắt của 012.

Giây phút này, ánh mắt nó nhìn Vu Yếm rõ ràng chẳng mấy thân thiện.

Vu Yếm: “Tôi cảm giác nó muốn cắn tôi.”

Tô Hà như một bà mẹ mù quáng bênh vực con, tự tin lên tiếng: “Không đâu, Tiểu Dạ của chúng tôi là một đứa bé ngoan, không chủ động đả thương người khác bao giờ.”

Một lát sau, Vu Yếm bị sói rượt khỏi khu nghiên cứu của Tô Hà, nghe thấy tiếng Tô Hà quát mắng đứa bé, y dạo bước quay về lãnh địa của mình.

Khu thí nghiệm của y rất yên tĩnh, chỉ có một 012 không thèm mở miệng, hắn ngồi trong bụi cây, chỉ lộ ra nửa người và vạt váy xòe tung.

Vu Yếm thầm nghĩ, thú cưng nhà người ta thì có thể vuốt ve, còn “thú nhỏ” nhà mình thì chỉ có thể đứng xa mà ngắm.

Chẳng dễ thương chút nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play