"Thật đáng thương thay."

Làm bộ làm tịch than thở một câu, Lý Thượng lại ra vẻ đầy bí hiểm hỏi: "Cậu đoán xem, ông ấy vì sao mà nhập viện?”

Còn cần đoán à?

Vu Yếm phối hợp mà lộ chút hoảng hốt: "Chẳng lẽ là bị nhiễm virus của đối tượng nghiên cứu đó?"

Lý Thượng rất hài lòng với phản ứng của y, lập tức hào hứng chia sẻ thông tin: "Cậu đoán chính xác, chính là vì virus của vật thí nghiệm đó. Nhưng cậu có đoán được ông ấy bị nhiễm như thế nào không?"

Vẻ mặt ông ta trở nên kỳ quặc, vừa khinh thường vừa tò mò.

Vu Yếm giả vờ không biết: "Có thể là do lúc thực nghiệm bất cẩn thôi?"

Dù hệ thống cách ly trong phòng thí nghiệm có tốt đến đâu cũng không thể đảm bảo hoàn toàn không có sự cố. Hằng năm, luôn có một số nghiên cứu viên nhiễm bệnh và tử vong do sai sót khi thao tác.

"Cậu còn non và xanh lắm." Lý Thượng cười khẩy. "Chu Hướng Thừa không phải bị nhiễm vì thao tác sai. Ông ấy ấy à...”

Ông ta hạ giọng, nói về chuyện tiến sĩ Chu Hướng Thừa vì bị vẻ ngoài của 012 làm cho say đắm, thậm chí còn có tình cảm với hắn.

Nghe nói, trong suốt khoảng thời gian 012 ở phòng thí nghiệm của Chu Hướng Thừa, gã ta luôn đối xử đặc biệt với hắn, thậm chí chẳng nhốt hắn, còn đích thân dạy hắn kiến thức của loài người.

"Nhưng dù có đối xử tốt thế nào đi chăng nữa, thể biến dị vẫn chỉ là động vật, sao có thể nuôi dạy chúng như con người được. Lần trước, nó đột nhiên trở nên kích động, tấn công Chu Hướng Thừa. Nếu không phải nhà Chu bỏ ra số tiền lớn thuê người thì ông ấy đã chết ngay lúc đó rồi. Mà cho dù sống sót, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn."

Chu Hướng Thừa chẳng còn sống được bao lâu nữa, gia tộc của gã ta thì mất đi một thiên tài. Còn 012 – kẻ bị coi là đầu sỏ gây tội – bị tra tấn đến mức chỉ còn thoi thóp, khu trung tâm viện nghiên cứu chẳng ai dám nhận, và rồi cuối cùng rơi vào tay Khang Thế.

Vu Yếm nhớ tại danh tiếng tệ hại của nguyên chủ trong giới nghiên cứu, bỗng nhiên hiểu ra lý do vì sao gã lại có thể dễ dàng xin được 012.

Nhà họ Chu muốn mượn tay Khang Thế để tiếp tục hành hạ 012.

"Ghê tởm thật." Lục Thu Phong thấy chán ghét vô cùng, đến mức ngay cả thịt bò trong đĩa cũng không muốn ăn nữa. Anh ta thấp giọng nói: "Thích thể biến dị khác quái nào thích súc sinh, đúng là chẳng hiểu nổi bọn họ nghĩ gì."

"Hahaha, Tiểu Lục, cậu cũng đừng suy nghĩ cực đoan như vậy chứ. Thể biến dị cấp S trở lên giống người vậy mà, lại còn rất đẹp nữa."

Lý Thượng không đồng tình với thái độ của anh ta.

Trong lĩnh vực nghiên cứu thể biến dị cấp cao, những kẻ từng thử nghiệm hương vị của thể biến dị không phải ít. Ở khu trung tâm còn có rất nhiều kẻ giàu có thích nuôi dưỡng thể biến dị cấp cao.

Người có chút hiểu biết đều không lạ gì chuyện này. Sở dĩ Lý Thượng có thái độ này với Chu Hướng Thừa cũng chỉ vì cảm thấy rằng, việc gã ta nảy sinh tình cảm với một vật thí nghiệm chẳng khác nào thú cưng là quá nực cười, và cái cách gã ta chết cũng quá ngu xuẩn.

Nếu thích thể biến dị, thì với quyền thế của nhà họ Chu, tìm một thứ xinh đẹp nào mà chẳng được, vậy mà gã ta lại chọn tiếp xúc với một con quái vật mang virus chết người, không ăn được, không cẩn thận còn bị đầu độc đến chết.

Tất nhiên, Lý Thượng cũng cảm thấy thái độ xa lánh đến cực đoan của Lục Thu Phong khá buồn cười. Đàn ông ấy à, ai mà chẳng hiểu nhau, trước đây cũng không ít kẻ trong lĩnh vực luôn miệng nói rằng mình chịu không nổi, nhưng sau đó thì sao? Vẫn luôn là những kẻ đó tích cực lui tới câu lạc bộ giải trí thể biến dị nhất đấy thôi.

"Sao nào, Tiểu Lục, có muốn đi cùng tôi mở mang tầm mắt không?" Lý Thượng cố ý hỏi.

"Không, tôi không đi." Cả người Lục Thu Phong viết đầy chữ “cự tuyệt”.

Vu Yếm ngồi bên cạnh sắc mặt vẫn điềm tĩnh, tiếp tục ăn cho hết khẩu phần ăn của mình.

Lý Thượng lại quay sang hỏi y: "Còn cậu thì sao, Tiểu Khang? Cậu chắc hẳn có hứng thú nhỉ?"

Vu Yếm mỉm cười: "Tôi cũng không đi đâu, chẳng phải tôi đã có một con rồi đó à."

Lý Thượng vỗ đùi cười lớn, chắc hẳn cảm thấy y cũng là người cùng chí hướng.

Bữa cơm này, người khó chịu nhất hóa ra lại là Lục Thu Phong. Khi cuối cùng cũng tách khỏi Lý Thượng, anh ta nhìn Vu Yếm bằng ánh mắt hoàn toàn khác.

"Trước đây tôi cứ tưởng anh giống tôi, không ngờ anh lại có sở thích này đấy."

Bị ánh mắt khinh bỉ của Lục Thu Phong nhìn như nhìn cầm thú, Vu Yếm: ...

Được rồi, danh tiếng của y lại tệ thêm một bậc.

Trên đường quay về phòng thí nghiệm, Vu Yếm suy nghĩ về thái độ thay đổi của Lục Thu Phong, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đến cửa phòng thí nghiệm, y chợt nhớ ra, y từng có một người anh bài xích đồng tính luyến ái, lúc nhầm tưởng y là gay cũng nhìn y bằng ánh mắt giống hệt như vậy.

Bước vào trong, Vu Yếm không thèm để ý đến khu nuôi dưỡng thực nghiệm, mà cầm lấy báo cáo nghiên cứu trước đây của Khang Thế đọc.

Y đã làm những gì cần làm, một nhân vật phản diện có thể tạo ra sinh vật thảm sát nhân loại của thế giới này, chắc chắn hắn sẽ không chết dàng như vậy.

Hơn nữa, y cũng không nghĩ rằng 012 cần sự quan tâm của mình.

Trước khi tan làm, Vu Yếm liếc nhìn khu nuôi dưỡng, 012 vẫn đang nằm đó, nhưng thanh trạng thái sinh mệnh trên đầu hắn đã tăng dần lên 20.

Sáng hôm sau, Vu Yếm ngủ không đủ giấc, xoa xoa cái cổ nhức mỏi bước vào phòng thí nghiệm, phát hiện bên trong lại khá náo nhiệt.

Ba trợ lý nghiên cứu của y đều có mặt.

Bọn họ vốn rất sợ Khang Thế, ngày nào cũng phải đến sớm để đưa dụng cụ thí nghiệm và thuốc men mà gã yêu cầu, kiểm tra các loại thiết bị trong phòng, đôi khi còn phải dọn dẹp tàn dư thực nghiệm của Khang Thế, quét tước văn phòng cho gã. Trước khi gã đến, họ nhất định phải hoàn thành xong mọi việc rồi rời đi.

Đây là yêu cầu trước đây của Khang Thế.

Những ngày gần đây, bọn họ vẫn làm tốt nhiệm vụ đó, chẳng qua hôm nay lại có vẻ bị trì hoãn, đến giờ vẫn chưa thu dọn xong.

"Cậu ấy cũng đẹp quá rồi đó, chẳng lẽ tất cả thể biến dị cấp cao đều như này?"

"Không biết cậu ấy có gen biến dị nào nhỉ? Có cánh kìa, là chim à?"

"Tớ thấy trên tóc với da cậu ấy có thứ gì đó lấp lánh ấy, trông giông giống vảy, có khi nào là bướm không?"

"Không phải đâu, anh nghe nói cậu ta mang virus, có lẽ là dơi biến dị không chừng."

Nghe ba người họ trò chuyện đến là rôm rả, hai cô gái mắt còn lấp lánh nhìn 012 đang cuộn tròn trên mặt đất, Vu Yếm bước nhẹ đến sau lưng cả ba.

"Quả thật nó có gen biến dị của loài dơi." Vu Yếm nói.

"Bảo rồi, anh đã nói là…" Giọng nói của Tiểu Cao dừng lại trong một chốc mới nhận ra giọng nói đó là của ai, sắc mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

Hai cô gái Tiểu Ái và Tiểu Phan cũng vậy. Nhìn thấy Vu Yếm đứng sau lưng, biểu cảm của họ chẳng khác gì gặp ma.

"Xin... xin lỗi, hôm nay bọn em bị chậm trễ, bọn em sẽ dọn dẹp ngay lập tức ạ!" Tiểu Phan hoảng loạn nói.

Vu Yếm khoát tay: "Không sao, mọi người cứ làm việc đi."

Nói rồi, y đi vào văn phòng.

Không bị trách mắng như dự đoán, ba người họ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp tục công việc, không dám nhìn chằm chằm vào vật thí nghiệm nữa.

Qua cửa kính của khu nuôi dưỡng, có thể thấy người đàn ông cao lớn và nhã nhặn bên trong đang pha trà, nhàn nhã ngồi trên ghế xoa trán.

Hôm nay y không vuốt tóc gọn gàng như mọi ngày, mà để chúng rơi lòa xòa trước trán, thần sắc thư thái, không còn cau có như trước.

"Nè, hai người có thấy không, tiền bối Khang cứ như biến thành người khác í?" Tiểu Ái nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp.

"Có chứ!" Tiểu Phan lập tức hưởng ứng. "Đã mấy ngày rồi mà ảnh không có gọi bọn mình đến quát mắng, cũng chẳng hối thúc tiến độ thực nghiệm luôn!"

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Cao.

Tiểu Cao là người tiếp xúc với Vu Yếm nhiều nhất, cậu ta gật đầu chắc nịch.

"Đúng là thay đổi rất nhiều, dù không rõ vì sao, nhưng hy vọng tiền bối Khang cứ giữ nguyên như vậy thì hay biết mấy!"

"Vậy nếu tiền bối Khang trở nên dễ tính hơn, hai người nói xem, chúng mình có cơ hội được chuyển về làm việc trong phòng thí nghiệm chính không?" Tiểu Ái đầy mong đợi.

Các trợ lý nghiên cứu khác đều có thể theo tiền bối của họ làm việc trong phòng chính. Chỉ có họ xui xẻo, phải theo tiền bối Khang, bị gã đuổi sang phòng thí nghiệm nhỏ.

Nếu có thể làm việc trong phòng chính, chẳng cần tiền bối Khang chỉ đạo, chỉ riêng việc sử dụng các thiết bị cao cấp ở đây đã đủ khiến người ta thèm muốn, huống hồ... Thể biến dị mới này thật sự quá đẹp!

Đối tượng nghiên cứu ưa nhìn như vậy, muốn được ngắm nhìn mỗi ngày ghê.

Bị hai người kia xúi giục, Tiểu Cao cắn răng, nở nụ cười lấy lòng, gõ cửa văn phòng của Vu Yếm để trình bày nguyện vọng.

Nghe yêu cầu thăm dò của họ, Vu Yếm trầm mặc.

Buổi tối, Vu Yếm phải về nhà làm thêm để tiêu hóa hết kiến thức chuyên môn của Khang Thế, nhưng hiện tại vẫn chưa quen tay. Nếu để ba trợ lý kia ở lại phòng thí nghiệm với mỗi ngày, chắc chắn sẽ bị lộ.

“Dạo này cứ làm theo cách cũ đi, chưa cần thay đổi gì cả. Để sau này rồi tính tiếp.” Vu Yếm trả lời.

Dù không được đồng ý chuyển qua làm việc chính thức, nhưng cũng không bị mắng, Tiểu Cao cảm kích vô cùng, quay về vỗ vai hai đàn em, nói:

“Tương lai của chúng ta xán lạn biết bao!”

Hai cô đàn em: “Vậy sau này mỗi ngày tụi mình đến phòng thí nghiệm của tiền bối Khang sớm hơn để kiểm tra thiết bị nhé.”

Tiểu Cao: “Rõ ràng mấy người chỉ muốn đến nhìn vật thí nghiệm thôi!”

Hai đàn em cười khúc khích: “Không có cách nào khác mà, quá ư là đẹp trai luôn. Muốn biết lúc nó mở mắt ra thì trông sẽ thế nào ghê.”

Sau khi được Vu Yếm tiêm thuốc kích thích sự sống, thuốc gây mê và thuốc hồi phục, 012 vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.

Thời gian trôi dần, đến buổi chiều, Vu Yếm vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa trong văn phòng, quay đầu nhìn ra ngoài “bể cảnh rừng mưa”, tình cờ thấy một bóng người đang đứng đó, khiến y tỉnh táo ngay tức khắc.

Bên trong “bể cảnh rừng mưa” mù mịt sương, nhiệt độ khá thấp, là môi trường lý tưởng để loài dơi trắng biến dị sinh sống.

Bên trong có các loài cây và loài hoa chịu lạnh, những đóa đông linh màu tím lam lớn rũ xuống thành từng chùm, nền đất được phủ rêu, gỗ mục và đất đen mềm mại.

012 đang đứng giữa bóng râm của tán lá xanh và hoa tím, đối mặt với cửa kính văn phòng.

Chế độ riêng tư trong văn phòng của Vu Yếm chưa được bật, nên 012 có thể nhìn thấy y khi đang ngủ say.

Vu Yếm không biết hắn đã đứng đó bao lâu, chỉ thấy hơi đau mắt.

Đúng là đẹp thật, tựa như tinh linh ở trong rừng, cơ mà đang khỏa thân.

Vu Yếm đứng dậy, lục tìm trong phòng nghỉ được một chiếc quần, để cánh tay máy đưa vào khu nuôi dưỡng cho 012.

“Này, mặc cái quần đó vào đi.”

012 cúi đầu nhìn cái quần kia, không hề động đậy.

Vu Yếm đoán có lẽ hắn không biết mặc, thế là rảnh rỗi đứng đó cầm cái quần lại đây làm mẫu.

“Như vầy này, cho chân vào, xách lên, kéo khóa, cài nút, hiểu chưa?”

012 nhìn cách y làm mẫu mặc quần, ánh mắt dời lên, đối diện với đôi mắt y rồi mở miệng: “Tôi là vật thí nghiệm trong phòng này, vật thí nghiệm cần mặc quần áo ư?”

Giọng nói của hắn rất dễ nghe, nhưng nghe lại có phần hơi kỳ, và cái cách phát âm cũng lạ nữa.

Hai người cao tương đương nhau, nhưng lại như đang đứng ở hai thế giới khác nhau ngăn cách qua tấm kính.

Vu Yếm không có ý định làm cố vấn cuộc đời cho hắn, chỉ chỉ vào cái quần nói: “Mặc vào đi.”

012 bỗng nhiên đưa tay lên chạm vào kính.

Tay hắn lớn hơn so với người bình thường, các ngón tay cũng dài hơn một đoạn. Nếu trên mặt không có quá nhiều vết thương chưa lành, chắc sẽ càng đẹp hơn.

Ngay sau đó, khuôn mặt trắng như tuyết của hắn cũng áp sát vào kính, đôi mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng.

Vu Yếm nhìn rất rõ, trên đầu 012 xuất hiện một chỉ số mới:

[Chỉ số chán ghét chủ nhân: 10/100]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play