“Tiến sĩ Khang, đây là vật thí nghiệm mà ngài đã yêu cầu, xin hãy ký nhận.”
Những người vận chuyển mặc đồ bảo hộ, cầm theo tài liệu điện tử để bàn giao với Vu Yếm.
Hai nhân viên khác tháo bỏ hai lớp cách ly, lộ ra một hộp vận chuyển bán trong suốt. Hơi lạnh phả ra, khiến người ta có cảm giác đây là một hộp bảo quản lạnh.
Bên trong, một cơ thể cuộn tròn, bất động như thể đã chết.
Vu Yếm xác nhận tài liệu bàn giao, nhận được một phần thông tin về đối tượng thực nghiệm cấp S này.
Lật qua vài trang, y phát hiện tài liệu chỉ ghi chép một cách sơ lược.
Nghe nói cá thể này đã trải qua vô số thí nghiệm, nhưng những dữ liệu thí nghiệm chi tiết hiển nhiên không dễ dàng được bàn giao cho y.
Nhân viên vận chuyển thu lại tài liệu rồi nhanh chóng rời đi, để lại Vu Yếm và ba trợ lý của y.
Vu Yếm chậm rãi bước đến bên thùng vận chuyển cao đến nửa người, cúi xuống quan sát.
Bên trong hộp nhiệt độ rất thấp, bề ngoài giống như thủy tinh phủ một tầng sương lạnh, khiến y chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ nhạt.
Nhiệt độ thấp này giúp vật thí nghiệm duy trì trạng thái ngủ đông, thuận tiện vận chuyển, đồng thời cũng để ức chế virus trên người hắn.
Thực nghiệm này có mã hiệu S-V-012, trong đó S đại diện cho cấp bậc của hắn, V chỉ hướng nghiên cứu đối tượng liên quan đến virus.
Tài liệu sơ lược kia ghi rõ hắn đã trải qua vô số thí nghiệm, hiện đang mang trên mình hơn 20 loại virus chết người.
Một nguồn lây nhiễm khổng lồ, bảo sao nhân viên vận chuyển dù cách một lớp thùng vẫn phải mặc đồ bảo hộ.
“Chuyển vào thùng quan sát, giải trừ trạng thái ngủ đông, rồi đưa đến khu nuôi dưỡng.”
Vu Yếm ra hiệu cho Tiểu Cao thực hiện, còn bản thân thì đứng một bên theo dõi.
Y quan sát cách Tiểu Cao thao tác các thiết bị, lặng lẽ đối chiếu với ký ức của Khang Thế.
Sau khi xuyên đến thế giới này, hệ thống đã truyền tải một phần ký ức của Khang Thế vào đầu y, giúp y nhanh chóng hòa nhập với thân phận này.
Tuy nhiên, việc tiếp nhận toàn bộ ký ức của một người có thể dễ dàng gây rối loạn nhận thức, vì vậy hệ thống đã xử lý ký ức ấy thành những đoạn khá mơ hồ.
Điều đó khiến y không thể ngay lập tức nắm vững toàn bộ nghiên cứu và tri thức của đối phương, rất nhiều thứ vẫn cần phải từ từ làm quen.
Khu nuôi dưỡng sau hai ngày bố trí đã gần đạt được hiệu ứng sinh thái rừng mưa mà Vu Yếm mong muốn, có cây xanh, núi giả, gỗ mục.
Hộp quan sát chứa thực thể nguy hiểm được cần cẩu máy móc đưa vào “bể cảnh rừng mưa”, cuối cùng Vu Yếm cũng nhìn thấy rõ hình dáng của hắn.
Bên trong hộp trong suốt, vật thí nghiệm cuộn tròn, cơ thể mảnh mai đến mức gần như một thanh niên loài người gầy yếu.
Mái tóc bạc xám dài ngang vai phủ xuống, làn da trần trụi lộ ra đầy vết thương mới cũ chồng chất, dấu vết khâu vá kéo dài đến tận cổ và ẩn giấu trong ngực.
Cả người hắn như thể đã bị cắt xẻ vô số lần rồi lại vá lại.
Những thể biến dị cấp thấp thường mang hình thái động vật, càng giống con người thì chứng tỏ tiến hóa càng thành công, cấp bậc cũng cao hơn.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và con người có lẽ là phần lưng.
Trên bả vai hắn có hai cái cánh cụp xuống, nhưng đã mất đi một nửa, trông thảm hại, rách nát vô cùng, khiến cho cơ thể này được nguyên vẹn đúng là vô vọng.
[Đinh— Đã phát hiện mục tiêu nhiệm vụ thế giới này, hệ thống giám sát bắt đầu kích hoạt dữ liệu.]
Trong lúc Vu Yếm quan sát thực nghiệm, đúng lúc hệ thống hiện thông báo.
Theo sau đó, trên đầu thực nghiệm xuất hiện một loạt dữ liệu:
• [Mức sinh mệnh hiện tại: 2/100 (nguy kịch)]
• [Trạng thái hiện tại: Tỉnh táo (đau đớn quá mức)]
• [Cảm xúc hiện tại: Cảnh giác, bình tĩnh]
Còn có một chỉ số bị đánh dấu màu đỏ: [Mức nguy hại: 60/100]
Chỉ số nguy hại là thứ mà người giám sát như Vu Yếm cần quan tâm nhất. Theo hệ thống, một khi con số này vượt quá 100, y phải “xử lý” vật thí nghiệm này.
Trước khi ký hợp đồng xuyên không, Vu Yếm đã tìm hiểu về công việc mình cần làm.
Thế giới mà y đặt chân đến là một thế giới mà theo tính toán của hệ thống, có khả năng cao sẽ xảy ra sự kiện thế giới bị xóa sổ. Và kẻ đầu sỏ dĩ nhiên là vị được gọi là “phản diện” này.
Để duy trì cân bằng, hệ thống đã sắp đặt một “nhân vật chính” để kiềm chế phản diện.
Nhưng theo dự đoán, khả năng thất bại của phe nhân vật chính vẫn rất cao. Vì vậy, hệ thống đã chọn ra một người ngoại lai không thuộc chuỗi nhân quả của thế giới này để theo dõi phản diện và giảm thiểu rủi ro.
Trước đây, hệ thống đã nhiều lần nhấn mạnh về sự đáng sợ và nguy hiểm của phản diện. Nhưng khi thực sự nhìn thấy hắn, Vu Yếm chỉ cảm thấy đây là một kẻ đáng thương biết bao.
“Nó không động đậy luôn kìa, có khi nào chết rồi không?” Tiểu Cao lo lắng hỏi.
Câu ta sợ nếu vật thí nghiệm chết, cấp trên sẽ trút giận lên họ mất.
“Chưa chết đâu.” Vu Yếm đáp.
Không chỉ chưa chết, hắn còn tỉnh kia. Chỉ còn 2 điểm sinh mệnh, lại còn bị vận chuyển trong điều kiện nhiệt độ cực thấp, vậy mà vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo, một sinh vật quá sức kiên cường.
“Đây là thực thí nghiệm cấp S á? Lần đầu tiên tôi thấy đấy, trông giống người thật quá à.”
Một trợ lý ở đây khẽ nói, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.
Cô trợ lý bên cạnh lập tức kéo cô gái kia, ra hiệu không nên nói những lời như vậy trước mặt cấp trên.
Cả viện nghiên cứu đều biết rằng Khang Thế ghét nhất là những thể biến dị. Nói chúng giống con người sẽ bị Khang Thế xem là một sự xúc phạm, chắc chắn gã sẽ nổi trận lôi đình.
Nhận ra mình lỡ lời, trợ lý kia tái mặt.
Vu Yếm không nhìn họ, giả vờ như không nghe thấy gì, rót một cốc trà nóng rồi xoay người nói: “Ở đây không còn việc gì nữa, mọi người về phòng thí nghiệm của mình đi.”
Ba trợ lý nghiên cứu như vừa sống sót sau tai nạn, vội vàng rời đi.
Họ vừa đi khỏi thì có một vị khách ghé đến.
Là Lục Thu Phong – một trong bốn nghiên cứu viên cấp cao của viện, đồng thời cũng là người phụ trách khu bên cạnh.
Người này trước đây có quan hệ khá tốt với Khang Thế, chủ yếu vì cả hai đều chẳng ưa gì các thể biến dị, thuộc cùng một phe trong giới – “phe chán ghét biến dị”.
Khang Thế thích tra tấn các đối tượng thực nghiệm, còn thủ đoạn của Lục Thu Phong cũng rất tàn nhẫn.
Vì hai người kia không có động tĩnh gì nên Lục Thu Phong lập tức đến xem náo nhiệt.
“A, đây chính là vật thí nghiệm cấp cao đó ư? Quả không hổ danh là hàng cao cấp, nhìn cũng giống con người thật đấy.”
Lục Thu Phong nhìn vào thùng quan sát một lúc, cười tủm tỉm nói.
“Sao lại bất động thế này, lật nó lại xem mặt xem sao, không biết mặt mũi ra sao nhỉ.”
Lục Thu Phong bận bịu với thí nghiệm suốt một thời gian, chưa từng gặp “Khang Thế” mấy ngày nay. Giờ đây, anh ta đưa ra ý kiến nhưng không nhận được phản hồi, quay đầu nhìn lại thì thấy người kia đang nằm trên ghế dựa trong văn phòng uống trà.
Mái tóc vốn luôn chỉnh tề rũ xuống trán, khiến “Khang Thế” trông trẻ trung hơn rất nhiều, phù hợp với tuổi thật của y hơn.
Tư thế ung dung, lười biếng, khác hẳn với dáng vẻ tao nhã, cao quý trước đây.
Lục Thu Phong kinh ngạc nhìn y, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
“Cứ sai sai sao ấy, tiền bối Khang. Đồ chơi mà anh mong mỏi đã tới tay rồi, còn đặt ngay đây, thế mà lại không động vào? Không giống phong cách của anh chút nào đâu.”
“Còn khu nuôi dưỡng này nữa, sao anh lại để nhiều thứ lộn xộn thế? Trước kia chẳng phải anh nói đặt quá nhiều đồ sẽ cản trở việc quan sát đối tượng nghiên cứu ư? Còn cả bộ dạng của anh nữa…”
Vu Yếm liếc anh ta một cái: “Trưa nay cùng đi căng tin ăn cơm không?”
Lục Thu Phong: “... Tôi đang nói về thể thực nghiệm cơ mà.”
Vu Yếm: “Trưa thì qua gọi tôi.”
Dù tên này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng thứ tốt cũng chẳng hơi đâu làm bạn với “Khang Thế”. Nếu đã chủ động tìm đến, vậy thì nhân cơ hội mượn anh ta làm quen với các khu vực khác trong viện nghiên cứu cũng tốt.
Không lôi kéo được Khang Thế ra tay với vật thí nghiệm mới, Lục Thu Phong thấy chán thì rời đi.
Không còn ai quấy rầy nữa, Vu Yếm từ từ lật xem tài liệu về thực nghiệm số 012.
Tài liệu mỏng dính đọc vài lần là hết. Ngẩng đầu lên nhìn bể cảnh rừng mưa để nghỉ ngơi một chút, y phát hiện hai điểm sinh mệnh đáng thương trên đầu 012 giờ chỉ còn lại một.
Nhìn trông có vẻ sắp chết đến nơi rồi.
Phiền phức nhất khi làm phản diện chính là chỗ này – không thể để giá trị nguy hại của đối phương vượt mức, cũng không thể để hắn chết quá sớm khi chưa đến lúc.
Nếu hắn chết sớm, cốt truyện sau này sẽ bị ảnh hưởng, nhân vật chính sẽ không thể nghiên cứu ra hàng loạt thuốc tiến hóa.
Vu Yếm gọi hệ thống.
[Hệ thống, hắn sắp sửa chết rồi thì phải? Vậy nơi này còn việc của tôi không?]
[Người giám sát cần hoàn thành cốt truyện gốc, sử dụng thuốc cao cấp để cứu phản diện, duy trì tính mạng của hắn.]
Vu Yếm nhớ lại rằng nguyên chủ vì muốn hành hạ vật thí nghiệm cao cấp này lâu hơn, đã tốn một khoản lớn nhờ người lấy về một liều thuốc kích thích sự sống cấp cao, hiện vẫn đang được cất trong két thuốc.
Hết cách trốn tránh rồi, đành đi theo cốt truyện vậy.
May mắn là nghiên cứu sinh vật biến dị thì y tạm thời không làm được, nhưng chữa bệnh cứu người vẫn là chuyên môn của y.
Mặc đồ bảo hộ để cách ly virus trên người thể thực nghiệm, Vu Yếm lấy thuốc, bước vào khu nuôi dưỡng.
Y mò mẫm xung quanh thùng quan sát, ấn công tắc, thùng mở ra, lộ ra người nằm bên trong hơi thở thoi thóp.
Bộ đồ bảo hộ của Vu Yếm được làm từ chất liệu đặc biệt, không hề cồng kềnh, lúc đôi tay đeo găng chạm vào 012, thậm chí có thể cảm nhận được làn da lạnh lẽo, nhẵn mướt của hắn.
012 co quắp rất chặt, rất khó để tiêm thuốc, Vu Yếm đè vai hắn, cố gắng kéo ra.
Theo động tác của y, 012 chợt cử động.
Hắn đột ngột nghiêng mặt, lộ ra đôi mắt màu bạc xám giống hệt mái tóc.
Con ngươi trong suốt đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ, nhất là khi không hề chứa đựng bất cứ cảm xúc nào.
Nhìn vào đôi mắt ấy, e rằng rất ít người có thể coi hắn là “người”. Đây là một đôi mắt của động vật vô cảm.
Vu Yếm đã sớm nhìn thấy trạng thái của hắn qua thanh hiển thị trên đầu, nên không bị dọa bởi hành động mở mắt đột ngột này. Y chỉ nhìn kỹ đồng tử dọc của hắn thêm vài lần, rồi lấy thuốc ra pha chế.
012 chăm chú nhìn Vu Yếm, đột nhiên ngẩng đầu, làm động tác tấn công.
Vu Yếm không hề chớp mắt, lập tức đè hắn xuống. Vận dụng kinh nghiệm khống chế những gã say rượu trong bệnh viện trước đây, y giữ chặt bệnh nhân không an phận, thuận lợi tiêm thuốc vào cơ thể hắn.
Kim tiêm xuyên qua cơ thể chằng chịt vết thương, đôi cánh tàn tạ của 012 run rẩy, lướt qua tay Vu Yếm, rồi yếu ớt rũ xuống.