"Tít tít—"

"Xác nhận thành công. Chào buổi sáng, nghiên cứu viên cao cấp – ngài Khang Thế."

Hệ thống trí tuệ nhân tạo ở cửa phát ra giọng nói mô phỏng con người, cánh cửa trắng khép kín tự động mở sang hai bên.

Vu Yếm hai tay nhét trong túi, vừa ngáp vừa bước qua cánh cửa trắng tinh lạnh lẽo của viện nghiên cứu.

Một tia sáng xanh lục quét nhanh qua toàn bộ cơ thể y khi y bước vào, rồi lặng lẽ biến mất.

Là một trong những phòng thí nghiệm sinh học trực thuộc tập đoàn Sinh Mệnh, viện nghiên cứu tiến hóa khu năm tuy không bí ẩn và khép kín như viện nghiên cứu trung tâm, nhưng quy định kiểm soát ra vào vẫn vô cùng nghiêm ngặt.

Bất kỳ ai ra vào đều phải qua bước xác nhận sinh trắc học, đồng thời bị quét để kiểm tra xem có mang theo hàng cấm hoặc mầm bệnh nào không.

Đi vào phòng thí nghiệm, bên trong đã có không ít nhân viên tất bật đi lại, ai nấy đều mặc đồng phục trắng, di chuyển giữa những phòng thí nghiệm có tông màu trắng bạc.

Thấy Vu Yếm bước vào, hầu hết mọi người đều cúi đầu giả vờ bận rộn hơn, chỉ có hai nghiên cứu viên thực tập trẻ tuổi rụt rè chào y vài câu.

Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng cũng đã là thành quả của ba ngày kể từ khi Vu Yếm xuyên đến đây. Nếu là nguyên chủ của cơ thể này – Khang Thế, một kẻ cay nghiệt, kiêu ngạo, độc ác lại nhỏ nhen, thì chắc chắn chẳng ai dám mở miệng chào gã.

Băng qua đại sảnh và hành lang phía trước, Vu Yếm tiến vào khu thí nghiệm cá nhân của mình.

Khu này bao gồm một số phòng thí nghiệm nhỏ, một khu vực quan sát riêng biệt và một khu nuôi dưỡng.

Lý do y có thể sở hữu một khu thí nghiệm rộng lớn như vậy là vì nguyên chủ của cơ thể này vốn là một trong bốn nghiên cứu viên cao cấp của viện.

Cấp trên của y chỉ có Viện trưởng và Phó viện trưởng, còn cấp dưới thì có hơn một trăm nghiên cứu viên trung cấp, sơ cấp và thực tập sinh.

Bước vào lãnh địa riêng, Vu Yếm thả người xuống chiếc ghế rộng rãi và mềm mại mới được thay, bắt đầu pha trà.

Y tiện tay lấy một nắm trà ngon mà nguyên chủ cất giữ, pha một ly trà đậm đặc, rồi vừa nhâm nhi vừa lật xem tài liệu nghiên cứu của nguyên chủ để lại, nhàn nhã tận hưởng buổi sáng.

Cứ như một ông lão đang nghỉ hưu vậy.

Nhưng muốn không thảnh thơi cũng chẳng được. Trước khi bị hệ thống ép buộc xuyên đến thế giới này, Vu Yếm vốn là một bác sĩ, khác hoàn toàn với công việc nghiên cứu sinh vật. Hiện tại, y không thể tiếp quản công việc của nguyên chủ ngay được.

Hơn nữa, thế giới này tồn tại sinh vật biến dị, có rất nhiều thứ kỳ lạ mà trước đây y chưa từng thấy bao giờ. Mà những gì Khang Thế đang nghiên cứu, y cũng chẳng hiểu nổi.

Vu Yếm lật xem tài liệu một lúc, rồi xoay ghế, nhìn về khu vực nuôi dưỡng thực nghiệm qua cửa kính.

Việc đặt khu vực nuôi dưỡng thực nghiệm ngay bên cạnh văn phòng và dưới mắt mình, có thể quan sát tình trạng của các đối tượng nghiên cứu mọi lúc mọi nơi là sở thích của nguyên chủ.

Nếu nói nguyên chủ rất nghiêm túc với công việc thì cũng không đúng, gã chỉ là một tên có tâm lý biến thái mà thôi.

Nguyên chủ thích nhìn bộ dạng các đối tượng thực nghiệm đau đớn giãy giụa, đặc biệt là dùng lý do thí nghiệm để hành hạ chúng đến mức máu me khắp mình, rồi ngồi chỗ này thưởng thức.

Vì thế, trong viện nghiên cứu này, khu vực thực nghiệm của gã là nơi hao tổn nhiều vật thí nghiệm nhất.

Trước khi Vu Yếm xuyên đến đây, nguyên chủ vừa mới làm hỏng toàn bộ vật thí nghiệm trong khu vực của mình, sau khi Vu Yếm đến, dĩ nhiên không thể yêu cầu thêm vật mới, vậy nên hiện giờ khu vực này trống không.

“Ừm, không gian rộng như vậy, nhìn có vẻ hơi trống trải ha.” Vu Yếm thuận miệng cảm thán.

Trợ lý nghiên cứu Tiểu Cao mang bữa trưa đến nghe thấy vậy, lập tức lấy lòng hỏi: “Tiền bối Khang có muốn yêu cầu thêm thể thí nghiệm mới không ạ?”

Vu Yếm chỉ cảm thấy khu nuôi dưỡng thực nghiệm lớn như vậy, trống trải và trắng nhợt nhạt, nhìn vào có hơi mệt mắt. Nếu có thể trồng thêm cây xanh, tạo cảnh quan gì đó, thỉnh thoảng nhìn vào sẽ tốt cho mắt hơn.

Y cũng không có cái đam mê giống nguyên chủ, thích nhìn vật thí nghiệm đấu đá giãy giụa.

“Ấy, không cần đâu.”

Vu Yếm nhận lấy hộp cơm ba tầng xa hoa kia, nhìn qua bữa trưa hôm nay của mình.

Cũng khá phong phú. Nói gì thì nói, phúc lợi nơi công tác này khá ổn.

“Để tôi làm, để tôi làm cho ạ.” Tiểu Cao, không hổ trợ lý lâu năm nhất bên cạnh nguyên chủ, ân cần như đứa con hiếu thảo.

Cậu ta nhanh chóng bày biện thức ăn lên, rồi tiếp tục nịnh nọt cấp trên.

“Gần đây thực thể mới gửi đến đúng là phẩm chất không cao, tôi đã đi xem thử, hình dạng cũng không được chút nào. Cơ mà vài ngày nữa, vật thí nghiệm cấp S mà tiền bối yêu cầu sẽ được gửi đến, đồ tốt như vậy, những thứ cấp thấp khác đến cũng chẳng có thời gian để tiền bối xem đâu ạ.”

Tiểu Cao đang nói đến một đối tượng nghiên cứu cấp cao mà nguyên chủ đã yêu cầu cách đây một tuần, nghe nói trước đó nó luôn ở trong viện nghiên cứu bí mật của khu trung tâm.

Thông thường, vật thí nghiệm cấp cao vậy sẽ không đến lượt nguyên chủ, nhưng cá thể này đã bị sử dụng đến mức hư hỏng nặng, gần chết đến nơi, không còn nhiều giá trị nghiên cứu, vì thế bị loại ra khỏi viện nghiên cứu khu trung tâm.

Nó được chuyển đến viện nghiên cứu khu năm, coi như là tái sử dụng phế phẩm.

Mọi người trong viện nghiên cứu đều biết chuyện này từ lâu, rất nhiều nghiên cứu viên thầm ghen tị với Khang Thế.

Dù sao đó cũng là vật thí nghiệm cấp S bình thường bọn họ chẳng thể đụng tới được, thế nên dù là gần chết thì đối với họ cũng có sức hấp dẫn mạnh mẽ.

Mọi người bàn tán xôn xao, nói rằng nếu không phải Khang Thế có mối quan hệ thì chuyện tốt như vậy làm sao đến lượt gã.

Tiểu Cao vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của cấp trên. Cậu ta chỉ thấy vẻ mặt Vu Yếm thờ ơ, hình như đang chăm chú ăn cơm.

Nếu là vài ngày trước, khi nói đến chuyện này, cấp trên đã không thể che giấu nổi vẻ mặt mong chờ và tự hào, có thể thao thao bất tuyệt khoe khoang quyền lực và mối quan hệ của gã, ra sức tưởng tượng xem sẽ xử lý thể thí nghiệm cấp cao như thế nào.

Nhưng hai ngày gần đây, cấp trên dường như đã thay đổi thành một người khác, không còn trách mắng hay bắt bẻ nhóm trợ lý nghiên cứu, thậm chí cả thực nghiệm cũng vứt sang một bên.

Tiểu Cao không biết cấp trên bị làm sao, chẳng đoán được y đang suy nghĩ gì, không khỏi lo lắng cho tương lai bản thân mình.

Khang Thế là một gã cay nghiệt, các trợ lý nghiên cứu viên bên cạnh đều chẳng ở lâu được, gã lại mắc bệnh đa nghi trầm trọng, luôn sợ mấy trợ lý bên cạnh thèm muốn thành quả nghiên cứu của mình, cách một thời gian lại thay một đợt trợ lý.

Tiểu Cao năng lực không mạnh, chỉ đơn giản là biết lấu lòng và đoán ý cấp trên nên mới có thể ở bên cạnh Khang Thế lâu đến vậy.

Bây giờ cấp trên tính tình thay đổi đột xuất, nhìn có vẻ không thích nghe lời nịnh hót nữa, cậu ta phải làm sao đây.

Vu Yếm thấy sự bất an của Tiểu Cao, lau miệng nói: “Vật thí nghiệm cấp cao vài ngày nữa đưa đến nhỉ, vậy chuẩn bị chút đi.”

Tiểu Cao lập tức nói: “Đúng, đúng rồi, phải chuẩn bị một chút, tiền bối Khang cần ggì thì tôi đi làm ngay ạ.”

Cậu ta nghĩ, theo thói quen của cấp trên, có lẽ sẽ yêu cầu thêm thiết bị thí nghiệm, cũng như thuốc thang cho thực nghiệm...

Đang nghĩ được nửa chừng, Tiểu Cao nghe thấy cấp trên nói: “Trồng thêm ít cây xanh đi.”

Tiểu Cao: “... Dạ?”

Vu Yếm định làm bể cảnh rừng mưa, khu nuôi dưỡng thực nghiệm này rộng gần một trăm mét vuông, hình chữ nhật, bốn phía đều là kính, dễ dàng quan sát, rất thích hợp để làm một bể cảnh rừng mưa.

Sắp xếp công việc xong, Vu Yếm đúng giờ tan ca.

Ngồi xe không người lái, trở về căn biệt thự nhỏ mà Khang Thế chỉ có ở một mình, Vu Yếm thư giãn làm một bát mì, ngồi bắt chéo chân xem phim chiếu trên màn hình trong phòng khách.

Trên màn hình chiếu những con vật kỳ lạ, như loài chó cao tận hai mét có vảy trên mình, loài cá có mai dài lên được trên cạn, thỏ có lông biến thành xúc tu hút máu.

Đây đều là những động vật bị biến dị sau khi bị ô nhiễm quy mô lớn, được gọi là biến dị thể.

Viện nghiên cứu mà Vu Yếm đang đảm nhiệm chức vụ chuyên nghiên cứu các loại thể biến dị này.

Khi thấy màn hình chiếu con thỏ dữ tợn với bộ lông mọc dài đột nhiên hút sạch con thằn lằn phát quang, Vu Yếm chỉ thản nhiên húp một miếng mì.

Y coi những cảnh này như xem một bộ phim kỹ xảo, cảm thấy còn khá thú vị nữa.

Xung quanh yên tĩnh vô cùng, ngoài âm thanh từ màn hình chiếu động vật săn mồi, chỉ có tiếng ăn uống của y.

Trước khi ngủ, hệ thống vốn không có cảm giác hiện diện, khẽ lên tiếng.

[Cậu Vu Yếm, hôm nay thế nào? Cậu có quen với cuộc sống ở thế giới này chưa?]

“Ừm, tôi thấy khá ổn.” Vu Yếm nằm trên giường mềm mại, nhắm mắt nói.

[Thế thì tốt quá! Cậu Vu Yếm, cậu còn nhớ hợp đồng xuyên không chúng ta đã ký không?]

“Nhớ.”

[Hệ thống 06 nhắc nhở cậu, còn hai ngày nữa là cậu có thể tiếp xúc với mục tiêu nhiệm vụ, xin hãy nhớ đảm bảo trách nhiệm giám sát!]

“Được, biết rồi.”

Mặc dù câu trả lời của chủ nhân rất ngắn gọn, nhưng y đã đồng ý, hệ thống cảm thấy vô cùng xúc động.

Hiện giờ làm hệ thống cũng chẳng dễ chút nào, chúng nó là hệ thống chính quy, không giống những hệ thống đen ép buộc người ta ký hợp đồng, bất kể linh hồn đối phương có đạt chuẩn hay không, bọn chúng cũng tùy tiện ký kết.

Chúng nó đều phải gian nan, vất vả lắm để lựa chọn được người có linh hồn đủ mạnh và có màu sắc, sau khi nói rõ với đối phương và ký kết hợp đồng, họ mới được phép xuyên qua, và còn phải chọn một thế giới phù hợp với chủ thể nữa.

Hệ thống 06 khá may mắn, một lần đã ký hợp đồng với năm chủ thể phù hợp.

Ngày hôm sau, Vu Yếm lại đến viện nghiên cứu, Tiểu Cao hành động nhanh chóng, đã cùng với hai trợ lý nghiên cứu viên khác chỉ đạo người ta chuyển các loại thực vật vào khu nuôi dưỡng thực nghiệm.

Vu Yếm cầm tách trà nóng, một tay đút trong túi, đứng trước cửa sổ kính xem sự nhộn nhịp bên kia, thỉnh thoảng đưa ra vài lời gợi ý, lại trải qua một ngày yên bình và thoải mái.

Buổi tối, hệ thống lại xuất hiện, không phiền hà nhắc nhở y.

[Cậu Vu Yếm, theo dòng thời gian, ngày mai cậu sẽ gặp gỡ phản diện tương lai của thế giới này. Xin hãy chú ý đến các chỉ số của hắn, khi chỉ số nguy hiểm vượt quá mức, xin hãy lập tức hành động!]

Vu Yếm lười nói chuyện, giơ tay làm dấu ok, rồi nhắm mắt ngủ.

Công việc ở bệnh viện vừa bận rộn lại vừa mệt mỏi, trước khi xuyên qua, y đã không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài rồi, so với thế giới này thì quả thực nơi đây tốt hơn rất nhiều.

Ngày mới đến, dù đã ngủ rất lâu nhưng Vu Yếm vẫn cảm thấy không có tinh thần, y đúng giờ bước vào viện nghiên cứu, gặp được vật thí nghiệm cấp S mà mọi người trong viện đã bàn tán rất lâu, cũng là phản diện tương lai mà hệ thống đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play