⛅️Editor:Mây

______________

Đường đường là một chiến thần, trái tim sắt đá, vậy mà lúc này lại mềm lòng đến mức không thể kiểm soát.

Trong mắt Chiến Dạ Tẫn thoáng qua một tia tự trách—hắn vậy mà lại quên mất nàng sắp đến nguyệt sự. Nước sông bẩn như vậy, hắn còn để nàng mặc bộ y phục ướt sũng suốt một khoảng thời gian dài!

Hắn thậm chí còn...... Còn suýt chút nữa đã cưỡng ép chiếm hữu nàng!

Nếu vì thế mà nàng nhiễm bệnh… mà nàng lại sợ đau như vậy!

“Chiến Dạ Tẫn, ta sợ lắm… Chúng ta về nhà được không? Ta có chết không… hu hu hu…”

Chiến Dạ Tẫn hít sâu một hơi, kéo tấm áo choàng bên cạnh phủ kín Ôn Uyển Khuynh, trầm giọng nói:“Không đâu.”

Hắn sẽ không để nàng gặp chuyện gì! Tuyệt đối sẽ không!

Chỉ là trong giọng điệu tưởng như bình tĩnh ấy, lại ẩn chứa một sự run rẩy khó mà nhận ra.

Chiến Dạ Tẫn không nói thêm lời nào, cúi người bế nàng lên, sải bước hướng về phía xe ngựa của vương phủ!

Ôn Uyển Khuynh biết lần này mình đã thoát nạn.

Sống lại một đời, nàng thề rằng tuyệt đối sẽ không để mình giẫm lên vết xe đổ!

Nàng phải ngăn chặn mọi bi kịch, bảo vệ những người thân yêu, và cùng nam nhân trước mắt này bên nhau dài lâu—vĩnh viễn không chia xa!

Nghĩ đến đây, Ôn Uyển Khuynh siết chặt lấy vạt áo Chiến Dạ Tẫn, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn chăm chú không rời hắn.

“Chiến Dạ Tẫn, ta lạnh quá… chàng ôm chặt ta một chút có được không?”

Nghe vậy, Chiến Dạ Tẫn sững người, cúi đầu nhìn Ôn Uyển Khuynh, không biết nàng lại đang giở trò gì.

Chỉ thấy tiểu cô nương ngước lên, vành mắt hoe đỏ, đôi mắt long lanh dường như chỉ chứa hình bóng hắn.

Những lọn tóc ướt lòa xòa trước trán dán chặt vào má, trông nàng chẳng khác nào một con mèo nhỏ bị ướt sũng, chờ đợi chủ nhân dỗ dành.

Thấy hắn vẫn ngây ra như khúc gỗ, Ôn Uyển Khuynh bèn mở rộng áo choàng, chủ động ôm chặt lấy Chiến Dạ Tẫn, một cái ôm gấu chắc nịch.

Hương thơm dịu nhẹ của nàng vấn vít quanh chóp mũi, thân thể mềm mại như ngọc áp sát vào lòng, khiến thân thể nam nhân trong nháy mắt cứng đờ.

Hít thở mùi hương thơm ngát tự nhiên từ người nàng, trái tim Chiến Dạ Tẫn đắng chát nhưng lại xen lẫn chút ngọt ngào không thể kìm nén.

Ngày trước, tiểu cô nương đối với hắn rất sợ hãi.Thậm chí còn chán ghét hắn đến mức ngay khi nghi lễ trong ngày thành thân kết thúc, nàng đã đâm hắn một dao.

Nhưng dù cho như thế,Chiến Dạ Tẫn cũng chưa bao giờ cảm thấy nàng đã làm gì sai.

Lúc này đây, hắn không kìm được mà siết chặt cánh tay hơn. Dù Ôn Uyển Khuynh có đâm dao vào tim hắn một lần nữa, hắn cũng sẽ không buông bỏ cái ôm khó có được này!

Ôn Uyển Khuynh cảm thấy vừa buồn cười lại vừa chua xót, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, mềm mại:“Chiến Dạ Tẫn, chúng ta về nhà đi.”

Nàng nói, chúng ta về nhà.

Yết hầu Chiến Dạ Tẫn khẽ động, im lặng trong giây lát rồi ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”

Ôn Uyển Khuynh tựa vào lòng hắn, như thể dồn hết sự ỷ lại của cả đời này vào giây phút ấy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nam nhân càng lúc càng nóng rực.

Hắn chỉ mặc một lớp hỷ bào mỏng, trong khi nàng lại dán chặt vào lồng ngực hắn, thậm chí có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của hắn trùng khớp với nhịp đập của nàng!

Mặt trời khuất bóng, bóng đêm từ từ phủ xuống.

Ôn Uyển Khuynh ôm chặt lấy Chiến Dạ Tẫn, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả, thầm gọi tên hắn, ngay cả vòng tay cũng vô thức siết chặt hơn.

Nghe thấy tiếng thở khe khẽ của nàng, yết hầu Chiến Dạ Tẫn lại chuyển động, cơ thể càng thêm căng cứng.

Nhưng nàng——một người vừa bước ra từ lưỡi hái tử thần—lại chẳng hề nhận ra điều khác thường, chỉ lặng lẽ ôm lấy hắn, hơi thở dần dần trở nên ổn định.

“Chiến Dạ Tẫn, đến rồi.”

Ôn Uyển Khuynh vỗ nhẹ lên ngực hắn, định đứng dậy xuống xe, nhưng không nghe thấy hồi đáp của Chiến Dạ Tẫn.

Nàng giật mình, theo bản năng ngoảnh lại.

Nam nhân nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng đờ, nhưng nhiệt độ lại cao đến đáng sợ, hơi thở nóng rực, thậm chí còn có chút gấp gáp.

Ôn Uyển Khuynh lập tức hoảng hốt: “Chiến Dạ Tẫn… Chiến Dạ Tẫn, chàng sao vậy? Đừng dọa ta mà!”

Nàng cuống quýt nhìn lên ngực hắn, lúc này mới phát hiện ra máu vẫn đang không ngừng chảy ra. Hỷ bào đỏ rực đã che lấp đi vết máu, khiến nàng hoàn toàn không nhận ra!

Không được, hắn nhất định phải được chữa trị ngay lập tức!

May mà chiến mã Sùng Uyên của Chiến Dạ Tẫn nổi danh linh tính, rất nhanh đã đưa hai người trở về vương phủ.

Trong lòng Ôn Uyển Khuynh rối bời, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, nàng đã vội vàng nhảy xuống, suýt nữa bị vạt váy vướng chân làm ngã.

“Người đâu! Mau! Mau đi gọi thái y! Vương gia ngất rồi!”

Lời còn chưa dứt, nước mắt nàng đã rơi xuống trước.

Nàng luống cuống bò trở lại xe ngựa, tránh đi chỗ bị thương của Chiến Dạ Tẫn, khẽ chạm lên mặt hắn:“Chiến Dạ Tẫn, tỉnh lại đi…”

Lãnh Phong nghe tin chạy tới, vừa trông thấy Ôn Uyển Khuynh khóc đến lê hoa đái vũ bên cạnh vương gia, không khỏi ngây người.

Hắn thừa biết vương gia không màng thương tích, cũng không quan tâm đến mạng sống, chỉ để đuổi theo bắt Ôn Uyển Khuynh đã bỏ trốn trở về.

Nhưng không ngờ, khi vương gia bị thương, nàng không hề nhân cơ hội chạy đi, thậm chí còn khóc thảm thiết vì vương gia như vậy!

Lãnh Phong nhíu mày, không rõ trong hồ lô của nữ nhân này chứa thứ thuốc gì.

Hắn nhanh chóng gọi thái y, rồi cùng mọi người khiêng Chiến Dạ Tẫn xuống xe ngựa.

Ôn Uyển Khuynh nhìn theo bọn họ dìu hắn vào phòng, theo bản năng cũng muốn bước vào.

“Ngươi không được vào!”

Lãnh Phong mặt không biểu cảm, rút kiếm chặn trước nàng.

Chính nữ nhân này, vì muốn trốn chạy mà trong đêm đại hôn đã đâm một nhát dao vào vương gia, suýt nữa lấy mạng vương gia.

Vậy mà vương gia chỉ băng bó sơ sài rồi đã vội vã đi tìm nữ nhân không biết tốt xấu này, quả nhiên hiện tại vết thương trở nặng, ngất lịm đi!

Tất cả đều do nàng ta gây ra, hắn sao có thể để nàng ta đến gần vương gia thêm bước nào nữa?

Lưỡi kiếm sắc bén chỉ cách cổ họng Ôn Uyển Khuynh trong gang tấc, nhưng nàng đã chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó.

“Lãnh Phong, đừng quên thân phận của ta! Ta là vương phi, là nữ chủ nhân của vương phủ, đương nhiên phải cùng vương gia đồng cam cộng khổ! Vương gia bị thương, ta sao có thể không ở bên cạnh!?”

Lãnh Phong chấn động, gần như không tin nổi vào tai mình.

Nàng rõ ràng căm ghét vương gia đến tận xương tủy—nay lại tự nhận mình là nữ chủ nhân của vương phủ, còn chủ động ràng buộc bản thân với vương gia sao!?

Ôn Uyển Khuynh thấy hắn do dự, liền tiếp tục:“Nếu vương gia tỉnh lại mà không thấy ta, ngươi cũng biết hắn sẽ làm ra chuyện gì rồi đấy!”

Lãnh Phong biến sắc, ánh mắt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn thu kiếm về.

Ôn Uyển Khuynh vừa định vén váy bước vào phòng, thì một nha hoàn từ bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo:“Lý công công đến, truyền vương phi vào cung diện thánh!"

Bước chân Ôn Uyển Khuynh khựng lại, ánh mắt chợt sắc lạnh: “Nói với mọi người trong phủ, phải chăm sóc vương gia thật tốt! Ta đi một lát sẽ về!”

Dứt lời, nàng không buồn nhìn lại ánh mắt ngỡ ngàng phía sau, xoay người tiến cung.

Bên ngoài điện Cần Chính, một nữ tử mặc y phục đỏ nhạt lặng lẽ đứng chờ, dung mạo xinh đẹp, thần thái trầm tĩnh.

Nghe tiếng bước chân từ sau vọng đến, nàng mới hờ hững ngoảnh lại.

Giang Nguyệt Mi vừa trông thấy Ôn Uyển Khuynh, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc cùng ghen ghét.

Tại sao nàng ta vẫn bình an vô sự?

Rõ ràng nàng đã lừa Ôn Uyển Khuynh lên núi, lại sai người đẩy nàng ta xuống nước, thậm chí còn cố ý bẩm báo với Chiến Dạ Tẫn rằng Ôn Uyển Khuynh không muốn thành thân cùng hắn, cho nên cùng Thái tử hẹn nhau bỏ trốn!

Hơn nữa, nàng cũng biết rõ hôm nay trên người Chiến Dạ Tẫn có tình độc phát tác, theo lý mà nói, Ôn Uyển Khuynh lẽ ra đã bị hắn giày vò đến mức thoi thóp mới phải!

Nhưng vì cớ gì, nàng ta lại có thể bình yên vô sự như thế?

Giang Nguyệt Mi thu lại vẻ âm u trong đáy mắt, nhanh chóng bước tới, khẽ ho một tiếng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng:

“Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng tới rồi! Tỷ không sao chứ? Lo lắng chết muội rồi!"

“Chiến Dạ Tẫn đúng là súc sinh! Mềm không được thì dùng cứng, hắn lại dám đối xử với tỷ như vậy….... Quả thực là làm xằng làm bậy, xem thường vương pháp!"

Ánh mắt Giang Nguyệt Mi rơi trên chiếc cổ Ôn Uyển Khuynh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng ta thoáng thấy trên đó vương vài vệt đỏ ửng, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Nàng ta vốn chẳng còn là xử nữ, tất nhiên hiểu rõ, những vết tích có thể xuất hiện trên cổ như vậy, tất nhiên là do chuyện mập mờ kia mà thành!

Trong lòng Giang Nguyệt Mi đắc ý vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng đau xót:“Tỷ tỷ, muội biết tỷ chịu nhiều ấm ức! Tỷ tỷ đừng sợ, muội đã bẩm báo việc này lên Thánh thượng, thánh thượng nhất định sẽ vì tỷ mà làm chủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play