⛅️Editor:Mây mê ngôn tình

___________________

“Chiến Dạ Tẫn—Đừng! Không được qua đây ——"

Tiếng hét thê lương vang lên bên bờ vực, một nam nhân mặc chiến giáp màu đen huyền đứng sừng sững trong gió, phía sau lưng là vô số cung thủ, mỗi người dùng sức nhắm mũi tên về phía hắn, chuẩn bị bắn.

Chiến Dạ Tẫn bước thêm một bước, những mũi tên dài đồng loạt bay về phía lưng hắn, nghìn mũi tên đồng loạt bắn ra!

“Chiến Dạ Tẫn!”

Ôn Uyển Khuynh điên cuồng lắc đầu, nước mắt theo gương mặt trượt xuống.

Nàng nhìn người chiến thần vốn dĩ hùng mạnh, Chiến Dạ Tẫn bị vạn tiễn xuyên tim, máu me khắp người, nhưng vẫn dùng sức bò đến bên cạnh nàng, nỗi hối hận trong lòng nàng lên tới cực điểm——

"Uyển Uyển..." Chiến Dạ Tẫn dùng tay đỡ lấy mũi tên xuyên tim, bò tới bên nàng, ánh mắt kiên định lại tràn ngập đau lòng: "Uyển Uyển...…. ta đến cứu nàng rồi, đừng sợ...”

Vừa dứt lời, một mũi tên dài lại bay tới!

Máu nóng phun lên mặt Ôn Uyển Khuynh, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của nàng lúc này chứa đựng vô số nỗi đau đớn: “Chiến Dạ Tẫn... chàng không nên đến...”

Bàn tay đầy máu của Chiến Dạ Tẫn giơ lên, chưa kịp chạm vào má nàng, đột nhiên trước mắt hắn trở nên mờ mịt.

Ôn Uyển Khuynh thê lương hét lên, “Không! Không——”

Vạt áo của nàng lướt qua lòng bàn tay hắn——

Vách đá gió lạnh thấu xương, thân thể Ôn Uyển Khuynh như con diều đứt dây, điên cuồng rơi xuống!

“Chiến Dạ Tẫn... sao chàng lại ngốc như vậy...”

Dù biết rõ đây là cái bẫy do thái tử Tiêu Diễn tạo ra để giết hắn, để cứu nàng, hắn vẫn không do dự mà lao vào——

Là nàng quá ngu ngốc, không nhìn ra tình cảm của Chiến Dạ Tẫn dành cho mình!

Là nàng yêu nhầm người, suốt thời gian qua bị lợi dụng mà không hề hay biết!

Từng khoảnh khắc trong quá khứ hiện lên trước mắt, từng việc nhỏ mà Chiến Dạ Tẫn làm vì nàng như những ánh sáng của một vòng quay ánh đèn, vụt qua trong tâm trí nàng.

Bên trên vách đá, đôi mắt Tiêu Diễn tràn đầy nụ cười nhưng lại không có lấy một chút cảm xúc nào, đột ngột xâm nhập vào trong tầm nhìn của nàng, khiến Ôn Uyển Khuynh run lên!

“Tiêu Diễn—Tiêu Diễn!”

Trong mắt Ôn Uyển Khuynh tràn đầy oán hận:Nàng có trở thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho hắn!

“Bang——”

Tiếng thét cuối cùng của nàng vang vọng dưới đáy vách đá, trước mắt Ôn Uyển Khuynh tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức!

“Ôn Uyển Khuynh!”

Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên bên tai nàng!

Ôn Uyển Khuynh mở mắt, nhìn thấy một nụ hôn mang theo khí thế sắc lạnh rơi xuống môi nàng, đồng thời một hơi thở ấm áp truyền vào.

Chỉ thấy đôi mày kiếm của nam nhân vươn lên, đôi mắt vốn sáng rực như sao giờ phút này lại dần dần trở nên đỏ tươi, tràn đầy tia máu, tràn ngập sự cuồng bạo!

Chiến Dạ Tẫn?! Hắn không phải đã chết rồi sao?!

Chiến Dạ Tẫn tức giận đến mức bật cười, “Sắp chết rồi mà còn nhớ đến Tiêu Diễn, tốt lắm, rất tốt!”

Khi nghe thấy Ôn Uyển Khuynh thần chí không rõ, trong lúc hôn mê vẫn gọi tên Tiêu Diễn, trong mắt Chiến Dạ Tẫn bùng lên ngọn lửa ghen tuông.

Ôn Uyển Khuynh ngẩn người, không nhịn được đẩy lồng ngực Chiến Dạ Tẫn ra, màu đỏ chói mắt đột ngột hiện lên trước mắt!

Ôn Uyển Khuynh sững sờ, lại cúi đầu nhìn xuống bản thân, sắc mặt tràn đầy sự kinh ngạc không thể tin nổi.

Hỷ phục đỏ thẫm trên người cả hai nói cho nàng biết, nàng đã quay lại ba năm trước, vào ngày đại hôn của nàng và Chiến Dạ Tẫn!

Trong lòng Ôn Uyển Khuynh chua xót, nhớ lại cảnh tượng thảm thiết của Chiến Dạ Tẫn bị nghìn mũi tên xuyên tim, không khỏi đưa tay ôm chặt lấy hắn!

Còn tốt, vẫn còn kịp! Nàng và Chiến Dạ Tẫn còn có thể bắt đầu lại từ đầu!

Chiến Dạ Tẫn toàn thân cứng đờ, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trong vòng tay, hắn theo bản năng mà ngẩn người một chút.

Sau khi phản ứng lại, hắn chỉ cảm thấy tràn đầy tức giận: Cùng Tiêu Diễn bỏ trốn thất bại, sợ hắn nổi giận, vậy mà lại chủ động ôm hắn, đúng không!

Bây giờ mới biết sợ sao? Muộn rồi!

Chiến Dạ Tẫn một tay nắm lấy cằm nàng, cười lạnh một tiếng: “Không chạy nữa sao? Nhảy sông tự sát sao? Ta nói cho nàng biết, Ôn Uyển Khuynh, nàng chết cũng vô dụng! Đời này của nàng, sống là người của ta, chết là quỷ của ta! Dù nàng chết, đêm tân hôn này nàng có chạy cũng không chạy thoát được!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, Chiến Dạ Tẫn xé rách bộ y phục đỏ của Ôn Uyển Khuynh, kéo theo đó là xé nát phần lý trí cuối cùng của chính mình!

Ôn Uyển Khuynh cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc cơ thể, y phục nàng một nửa bị vén lên, lộ ra đường cong quyến rũ. Làn da trắng nõn của nàng còn in lại vài vết đỏ do Chiến Dạ Tẫn vô tình ấn mạnh.

Ôn Uyển Khuynh nhìn nam nhân trước mắt gần như điên cuồng. Ánh mắt của Chiến Dạ Tẫn đỏ ngầu như máu, hoàn toàn không phải là dáng vẻ bình thường! 

Trong lòng Ôn Uyển Khuynh đột nhiên hiện lên một cảnh tượng đáng sợ!

Kiếp trước, vào ngày đại hôn, Ôn Uyển Khuynh nghe theo lời ly gián của kế muội Giang Nguyệt Mi, nhẫn tâm đâm một nhát dao vào Chiến Dạ Tẫn rồi nhân cơ hội bỏ trốn, chỉ vì muốn cùng người trong lòng – thái tử – cùng nhau cao chạy xa bay.

Nào ngờ, nàng không đợi được thái tử, mà lại chờ đến thích khách đẩy mình xuống sông!

Mà nàng may mắn không chết, hoàn toàn là vì Chiến Dạ Tẫn bất chấp vết thương, nhảy xuống sông cứu nàng lên!

Cũng chính lúc ấy, Chiến Dạ Tẫn xác định rằng Ôn Uyển Khuynh thà chết cũng không muốn gả cho hắn.

Trong cơn thịnh nộ, hắn thậm chí không màng vết thương trên người, xông thẳng ra chiến trường, mang theo máu tanh, lập tức đem Ôn Uyển Khuynh giải quyết tại chỗ...…… để lại cho nàng một bóng ma tâm lý khổng lồ!

Mắt thấy lại sắp giẫm lên vết xe đổ, cơn đau bị xé rách đột nhiên ùa về trong ký ức, khiến Ôn Uyển Khuynh khuỵu xuống, “A——”

Nàng ôm bụng, co người lại, giọng nói mềm mại yếu ớt nhưng lại có thể khơi dậy sự thương xót của nam nhân: “Đau quá… đau quá… Chiến Dạ Tẫn..Bụng của ta đau quá a......"

Nghe thấy nàng kêu đau, động tác của nam nhân khựng lại, lý trí dần dần tỉnh táo.

Ôn Uyển Khuynh nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau, trông vô cùng đáng thương, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Chiến Dạ Tẫn, bụng ta đau lắm… hình như là nguyệt sự tới rồi… có phải do bị lạnh vì rơi xuống nước không… đau quá hu hu hu…”

Nàng vừa khóc vừa nói, đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe.

Chiến Dạ Tẫn cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy chiếc quần lót trắng bên trong hỷ phục của Ôn Uyển Khuynh đã bị vết máu thấm ướt, loang lổ đỏ trắng xen kẽ, trông vô cùng kinh hãi!

Đồng tử hắn co rút lại, trên đôi chân trắng nõn của nàng là vết máu đỏ tươi. Hắn mạnh mẽ dời ánh mắt đi, thầm tính toán ngày tháng, quả thực cũng gần đến kỳ nguyệt sự của Ôn Uyển Khuynh.

Nhưng thực ra, Ôn Uyển Khuynh vốn không hề đến nguyệt sự. Đây chỉ là cái cớ nàng vội nghĩ ra trong lúc cấp bách. Còn vết máu trên hỷ phục và quần lót kia, chính là do vết thương trên ngực Chiến Dạ Tẫn nhỏ xuống!

Không ngờ ông trời cũng giúp nàng, Chiến Dạ Tẫn bởi vì quá lo lắng mà không hề phát hiện ra điều bất thường.

Thấy hắn đã dừng lại, Ôn Uyển Khuynh liền ngồi dậy, tựa vào lồng ngực hắn, nức nở: “Hu hu hu… nước sông bẩn như vậy… ta có bị lưu lại mầm bệnh không… ta nghe nói có người ngã bệnh rồi cả đời không xuống giường được… có phải ta sắp không cứu nổi nữa rồi không… hu hu hu…”

Nàng khóc như một đứa trẻ, đôi mắt sưng đỏ, chóp mũi cũng đỏ hồng, ngay cả đuôi mắt cũng mang theo vẻ đáng thương.

Trái tim Chiến Dạ Tẫn đột nhiên hung hăng siết chặt một cái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play