Dưới "dịch vụ gọi dậy" mỗi ngày của Lâm Phong Kỳ, Yến Thần dần quen với việc dậy sớm, ngày nào cũng luyện công buổi sáng cùng Lâm Phong Kỳ, nhân cơ hội lén lười biếng đôi chút, bây giờ hắn đã trở thành cao thủ lười biếng thạo nghề.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lâm Phong Kỳ bắt đầu luyện kiếm, còn hắn thì ngồi thiền bên cạnh, thực ra là ngồi ngủ, trải qua những ngày đêm cực kỳ tàn khốc ấy, cuối cùng Yến Thần cũng nhận ra rằng muốn trở thành tu sĩ nổi lừng lẫy ở đại lục Thương Hải là suy nghĩ ngây thơ cỡ nào, chỉ với cường độ luyện tập này thôi, loại ăn nằm chờ chết như hắn hoàn toàn không thể so bì, hắn vẫn nên tu luyện bình thường thì hơn.
Yến Thần mở mắt lặng lẽ quan sát nam chính, quả nhiên có thể làm nam chính chắc chắn có chỗ đặc biệt hơn người, khoảng thời gian này hắn đã phát hiện, tốc độ tu luyện của Lâm Phong Kỳ rất nhanh, đây là một thiên tài, hơn nữa tu luyện rất chăm chỉ, có điều hơi thích nhõng nhẽo.
- Sư huynh, hôm nay chúng ta xuống núi ăn gà nướng lá sen đi, gà nướng lá sen của Vạn Thịnh Các ngon lắm, ngày nào cũng bán hết sớm.
Yến Thần khẽ rục rịch, nhưng nét mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, đúng là gà nướng lá sen của Vạn Thịnh Các rất ngon, thỉnh thoảng hắn lén xuống núi, ban đêm trốn trong phòng ăn vụng.
Bọn họ đã tích cốc, không nên ăn đồ phàm tục, Quy Ly Phong lại càng không cho phép, ăn thức ăn phàm tục trong Quy Ly Phong là vi phạm quy tắc của phong. Nhưng Yến Thần chỉ là một phàm nhân, hắn muốn ăn thịt, vì thế sau gần một tháng sống mà chỉ nhai linh quả, hắn quyết định xuống núi ăn vụng, lâu ngày dài tháng, hắn dần to gan hơn, bắt đầu lén mang đồ về phòng ăn.
Trong lòng Yến Thần muốn ăn, nhưng tuyệt đối không thể nói ra, sẽ phải bị phạt đấy: - Không ăn, sư đệ quên rồi sao, Quy Ly Phong cấm ăn mặn.
Thế nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán tối nay sẽ ăn khuya ở quán nào.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trong mắt Lâm Phong Kỳ đầy khó hiểu: - Nhưng tối qua, rõ ràng ta thấy sư huynh đang ăn mà.
Yến Thần:!! Nam chính bị gì vậy! Nói gì thế, hắn không có, không phải hắn!
- Chắc là sư đệ nhìn nhầm rồi.
- Nhưng ta còn thấy huynh chôn xương dưới gốc cây hoa lê ngoài phòng nữa mà, chẳng lẽ chuyện này cũng nhìn nhầm à, để ta ra xem lại thử.
Nói xong, Lâm Phong Kỳ bèn xoay người định đi ra ngoài, Yến Thần bất đắc dĩ túm hắn lại.
- Được rồi, được rồi, đi chung đi.
Hắn chỉ có sở thích be bé này thôi, vậy mà lại bị phát hiện, nếu đã như vậy, chi bằng kéo cả nam chính theo, sau này có thể ăn uống đường hoàng hơn, vừa quyết định xong, Yến Thần bèn phủi bụi trên người rồi ngồi dậy: - Bây giờ liền xuất phát thôi, quán đó lúc nào cũng đông, khó mua lắm.
Lâm Phong Kỳ vội vàng cất kiếm, vui vẻ chạy theo Yến Thần, hai người cùng xuống núi.
Có lẽ là lần đầu tiên được ăn gà nướng lá sen nên Lâm Phong Kỳ luôn trong trạng thái hưng phấn, trên đường về không ngừng lải nhải bên tai Yến Thần gà nướng lá sen ngon quá, sư huynh tốt quá.
Trước đây nghe câu này, tim Yến Thần còn giật thót một cái, bây giờ thì đã quen rồi, bởi vì ngày nào Lâm Phong Kỳ cũng nói như vậy.
- Sư huynh sư huynh, gà nướng lá sen ngon quá, lần sau huynh dẫn ta đi nữa được không.
Hai người sắp đi đến phòng của Yến Thần, Lâm Phong Kỳ kéo tay áo hắn, năn nỉ Yến Thần lần sau dẫn mình đi nữa, tất nhiên là Yến Thần không thành vấn đề, hắn vừa định đồng ý thì thấy Lâm Phong Kỳ vốn đang vô cùng phấn khích bỗng nhiên ỉu xìu, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, cứng đờ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Quy Ly đứng cách bọn họ không xa.
Yến Thần giật mình, xong đời rồi, hắn nghĩ.
Hiện giờ đang rất căng thẳng, hỏi đương sự thì chỉ thấy hối hận, nhìn vị tiên nhân áo trắng trước mặt, Yến Thần chỉ thấy người vốn đã lạnh lùng này nay lại càng tỏa khí lạnh, lạnh đến mức khiến hắn run rẩy.
Hắn rất ít khi chạm mặt Thẩm Quy Ly, mỗi lần gặp y đều có cảm giác chột dạ và sợ hãi khó hiểu, giờ đây hắn và Lâm Phong Kỳ đang quỳ trong nhà trúc của Thẩm Quy Ly, không dám thở mạnh lấy một hơi.
- Đã đi đâu?
Giọng nói bình thản không chút trầm bỗng, nhưng lại khiến người nghe thấy ớn lạnh.
- Sư tôn, hôm nay bọn ta đã lén xuống núi, còn ăn gà nướng lá sen, người đừng giận, bọn ta sai rồi, bọn ta chấp nhận chịu phạt.
Lâm Phong Kỳ cúi đầu xuống thấp, giọng nói cũng ngày càng nhỏ dần.
Trong lòng Yến Thần xẹt ngang cả đống câu, câm miệng đi đồ ngốc, rõ ràng chúng ta có thể chối mà.
Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Quy Ly nhìn mình, Yến Thần run lên, lúc này mới nói: - Xin lỗi sư tôn, bọn ta sai rồi.
Không dám nhìn vào mắt Thẩm Quy Ly, Yến Thần chỉ đành liên tục mắng thầm Lâm Phong Kỳ, đồ đồng đội heo, không lệch đi đâu được.
Im lặng một lúc lâu, Yến Thần không kìm được lén liếc mắt xem tình hình hiện tại thế nào, vừa ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú bất thình lình xuất hiện ngay trước mắt hắn, hắn giật nảy mình, ngã người ra sau, nhưng lại không té xuống đất, bởi vì có một luồng linh lực đỡ lưng hắn, giúp hắn đứng vững trở lại.
Yến Thần vẫn còn sợ hãi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Quy Ly, khi không lại tới gần như vậy làm gì, sắp hù chết hắn.
- Dạo này ngươi chểnh mảng tu luyện quá nhiều.
Chểnh mảng quá nhiều gì chứ, hắn không tu luyện luôn ấy, nhưng lời của vai chính thì vẫn phải đáp lại: - Vâng, sư tôn, đồ nhi…
Hắn còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng linh lực len lỏi qua kinh mạch mình, lập tức không dám hó hé.
Thẩm Quy Ly thu hồi linh lực: - Căn cơ không vững.
Yến Thần ngây người gật đầu: - Là đồ nhi chểnh mảng.
Thẩm Quy Ly không nhìn hắn nữa, quay sang Lâm Phong Kỳ đang quỳ bên cạnh, nói: - Ngươi đã chủ động nhận sai, vậy thì đến Tư Quá Nhai suy ngẫm hai ngày đi.
Lâm Phong Kỳ dạ vâng, lúc này mới bước ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Yến Thần một cái, mình phải đến Tư Quá Nhai, vậy chắc chắn sư huynh cũng phải đi rồi, có nên đợi huynh ấy không nhỉ, thôi bỏ đi, sư tôn sẽ không vui.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Yến Thần và Thẩm Quy Ly, vừa nghe Thẩm Quy Ly bảo Lâm Phong Kỳ đi Tư Quá Nhai, nghĩ chắc mình cũng không thoát được, trong lòng hắn đã biết trước nên cũng dần bớt sợ hãi hơn, Tư Quá Nhai đúng lúc hợp ý hắn, yên tĩnh, là một nơi thích hợp để lười biếng, vì thế hắn thản nhiên chờ Thẩm Quy Ly phân phó.
- Ngươi chép phạt Tâm pháp nhập môn và Quy tắc của Quy Ly Phong, mỗi quyển 300 lần.
- Vâng, sư tôn, đệ tử lập tức đi ngay.
Yến Thần vừa định đứng dậy thì chợt thấy có gì đó sai sai, chép ? Chép sách?
Hắn vừa nghĩ vừa buột miệng hỏi ra luôn.
- Ngươi có ý kiến gì sao?
- Không, không có, sư tôn.
Dưới uy áp của y, Yến Thần ngay cả nói cũng không dám nhiều lời.
- Ừm, ngày mai nộp lại cho ta.
Ngay khi Yến Thần cầm cán bút, cả người vẫn còn ngây dại, lúc này mới muộn màng nhận ra, 300 lần, chép hai quyển 300 lần vậy chẳng phải là 600 lần? Thẩm Quy Ly còn bảo ngày mai nộp cho y, nhiều như vậy, e rằng Lâm Phong Kỳ rời khỏi Tư Quá Nhai, hắn cũng chưa chép xong mất, tha cho hắn đi mà! ( app truyện TᎽT )
Chép thì chắc chắn là chép không kịp rồi, Yến Thần nhanh trí triệu hồi hai phân thân, đây là thuật pháp hắn vừa luyện thành, cứ giao việc chép sách cho bọn họ đi, còn mình thì nghỉ ngơi, phân thân cũng là một phần của hắn, tính ra vẫn là hắn tự chép mà.
Sáng hôm sau, Yến Thần nhìn thành quả của hai phân thân, hài lòng gật đầu, khá lắm, hoàn thành rất tốt, thế là hắn hí hửng mang thành quả đi nộp.
Yến Thần bất an cử động chân, Thẩm Quy Ly đã cầm quyển sách hắn chép một lúc lâu, không nói lời nào, như thể trên chữ nở hoa vậy. Trong lòng hắn thấp thỏm không yên, sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ, chắc không đâu, chữ viết giống hệt nhau, làm sao biết ai chép được chứ.
Ngay lúc Yến Thần nghĩ rằng thời gian sẽ cứ mãi trôi qua trong im lặng như vậy, Thẩm Quy Ly cuối cùng cũng lên tiếng: - Đây là ngươi…
Nhưng còn chưa nói hết câu, sắc mặt Thẩm Quy Ly bỗng trở nên nghiêm túc, gương mặt vốn lạnh lùng nay lại càng lạnh hơn đôi phần, Yến Thần giật mình, còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói ngạo mạn đã vang lên giữa không trung.
- Ha ha ha ha, Thẩm Quy Ly, đây là pháp khí ta mới luyện chế, ngươi tiếp chiêu đi.
Vừa dứt lời, một cái chuông khổng lồ ụp xuống, bóng tối bao trùm toàn bộ nhà trúc, Yến Thần cảm thấy đầu óc mơ màng, chỉ nghe giọng nói kia lại vang lên: - Ể? Sao lại có thêm một người nữa, ảo cảnh này chỉ có tác dụng với Thẩm Quy Ly thôi, ta còn đặc biệt nghiên cứu nữa đấy.
Yến Thần: Ta cảm ơn ngươi á, còn biết nhận ra một người chẳng liên quan gì như ta.
- Mà thôi không sao, trong ảo cảnh này, Thẩm Quy Ly sẽ mất hết ký ức, nghĩ rằng mình chỉ là một phàm nhân, vậy thì hắn sẽ mãi mãi không thể thoát ra được, ha ha ha ha.
Đó là câu cuối cùng Yến Thần nghe thấy, có lẽ vẫn còn những lời khác, nhưng hắn đã không nhớ rõ, ý thức cứ thế trôi dạt, đợi khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang đứng trên một con phố náo nhiệt sầm uất, Yến Thần lập tức nhớ lại, mình đã rơi vào ảo cảnh, hắn cạn lời nhìn trời, có thể đừng làm hắn xui xẻo thế này được không.
Đây là ảo cảnh mà gã quái nhân kia đã chuẩn bị riêng cho Thẩm Quy Ly, gã từng nói, Nếu Thẩm Quy Ly không nhớ ra mình là tiên nhân thì sẽ mãi không thoát ra được, vậy nếu mình muốn rời khỏi đây, trước tiên phải tìm được Thẩm Quy Ly, ý tưởng đã có, nhưng biển người mênh mông thế này, hắn biết đi đâu tìm Thẩm Quy Ly đây.
Lúc hắn đang thất thần suy nghĩ, một bàn tay nhỏ dính đầy nước đường kéo lấy ống quần hắn: - Ăn kẹo, ăn kẹo.
Yến Thần nhìn xuống, đứa trẻ nhỏ xíu còn chưa cao đến đùi hắn, một tay cầm đồ chơi làm bằng đường, mặt mũi lẫn tay chân dính đầy nước đường, cuối cùng Yến Thần nhìn sang khuôn mặt nó, cho dù lấm lem đến mấy, hắn vẫn có thể nhận ra, đây chính là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Quy Ly.
Hắn còn đang đờ người ra thì lại cảm thấy ống quần bị kéo lần nữa, hắn cúi người xuống, đứa trẻ kia liền chìa cây kẹo đã chảy nước đường tới trước mặt hắn: - Ăn kẹo, ăn kẹo.
Yến Thần nhìn đứa nhỏ trước mắt, dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không nên có phản ứng như vậy chứ, người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
- Chẳng phải đây là đứa ngốc nhà họ Thẩm sao?
- Đúng rồi, lúc mới sinh ra xinh xắn biết bao, ai mà ngờ lại là đứa ngốc chứ.
- Hầy, nhưng dù sao Thẩm gia cũng có tiền, vậy thì cứ nuôi thôi.
- Chứ còn gì nữa, ngươi biết gì không, gần đây Thẩm gia đang tìm tiên sinh cho nó đấy, đứa trẻ thế này thì ai mà dạy nổi chứ.
- Đúng vậy, đã tìm mấy năm trời rồi, Thẩm gia vẫn chưa chịu từ bỏ, có tiên sinh nào chịu dạy đâu.
Tiếng xì xào bàn tán vang vọng bên tai, Yến Thần ngồi xổm xuống, đối diện với đứa nhỏ, thảo nào gã quái nhân kia nói Thẩm Quy Ly không thể ra ngoài được, ngươi tạo ra ảo cảnh khiến người ta mất trí nhớ thì thôi đi, lại còn biến người ta thành một đứa ngốc, vậy thì có ai thoát ra cho được, Yến Thần quả thực khóc không ra nước mắt, vẫn chưa thoát ra được, bây giờ chỉ còn cách đi theo Thẩm Quy Ly thôi, hắn dịu nét mặt lại, nhỏ nhẹ hỏi: - Con tên gì?
Dường như đứa nhỏ có hơi rụt rè: - Mẫu, mẫu thân ta gọi ta là A Ly.
Yến Thần nhìn đứa nhỏ trước mặt, thật sự không thể tìm ra điểm chung giữa nó và Thẩm Quy Ly, hắn xoa đầu đứa nhỏ, nghiêm túc đối diện với nó: - Ta làm tiên sinh của con có được không?