Lâm Chiếu Hạc muốn ra ngoài tìm người bàn bạc về việc này, liền thấy Trang Lạc vừa thu dọn hành lý xong theo ra đây.

“Sếp.” Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng kêu lên.

“Sao vậy?” Trang Lạc hỏi.

“Anh đã xem bộ phim chiếu rạp này chưa? Cái thôn này có phải bị nhiễm điện từ trường không…” Lâm Chiếu Hạc nói, “Tề Danh không cho tôi xem phim, tôi không biết tình huống cụ thể.”

Trang Lạc ngạc nhiên: “Sao lại hỏi như vậy?”

Lâm Chiếu Hạc đáp: “Tôi nghe được người giấy nói chuyện.”

Trang Lạc im lặng một lát: “Cậu không nghĩ đến ma à?”

“?” Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc như hỏi anh đang nói gì vậy, “Đùa chứ, đây là phim chiếu rạp trong nước.” Cậu vô cùng tin tưởng hệ thống xét duyệt, ma còn có thể lên màn ảnh lớn được à?

Trang Lạc trầm ngâm: “Cũng đúng, quả thực trong thôn có từ trường.”

Lâm Chiếu Hạc: “Thì ra là vậy, tôi đã nói rồi.” Cậu gãi gãi đầu, “Có hơi đói bụng, có nên đi ăn gì đó không ta…” Nói xong quay người, dự định đến phòng bếp tìm thứ gì đó lót dạ.

Trang Lạc nhìn bóng lưng Lâm Chiếu Hạc, như đang suy nghĩ điều gì.

Vừa quay về, trong phòng bếp ngoại trừ tro bụi ra thì cái gì cũng không có, lục lọi một hồi mà bụng Lâm Chiếu Hạc đã kêu ùng ục, cậu hết cách, đành quay trở lại phòng khách. Trương Tiêu Tiêu và Tề Danh đã ngồi ở đó chờ sẵn, hai người nhìn chằm chằm vào hai cái quan tài, ngẩn người, suy nghĩ viển vông, Lâm Chiếu Hạc hô lên: “Có gì ăn không, tôi sắp chết đói rồi.”

Tề Danh lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì Từ Uyên không biết từ đâu xuất hiện: “Có, trưởng thôn ở bên ngoài, gọi nhóm chúng ta đến cùng ăn cơm.”

“Cùng nhau đi không?” Lâm Chiếu Hạc nhiệt tình mời gọi anh em của mình.

Nhưng tiếc là khẩu vị của anh em hiện tại không được tốt lắm, hai người đều từ chối, còn khuyên Lâm Chiếu Hạc đừng đi, nhưng cái bụng của Lâm Chiếu Hạc đã kêu gào thảm thiết, nói nếu cơm không có độc thì nhất định cậu phải đi ăn một chút. Hai người cũng hết cách, Trang Lạc lên tiếng: “Không sao, tôi và cậu ấy cùng đi.”

“Sếp.” Tề Danh như muốn nói điều gì.

“Không sao.” Trang Lạc đáp, “Mấy người ở chỗ này đợi chúng tôi về.”

“Vậy được, hai người về sớm chút.” Tề Danh hiểu rõ tính tình sếp nhà mình nên cũng không ép nữa, chỉ đành thở dài.

Đi theo Từ Uyên ra đến cổng, quả nhiên thấy được mấy người trong thôn, lúc này trời đã sẩm tối, trước cổng có mười người, bọn họ im lặng dò xét những kẻ ngoại lai như cậu, sắc mặt nhợt nhạt, quả thực giống như người giấy bày biện trên quan tài.

“Cơm nấu xong rồi.” Trưởng thôn cũng đã lớn tuổi, giọng nói đầy vẻ già nua, trống rỗng như gốc cây già rỗng ruột, “Cùng đi bàn bạc việc chôn cất.”

“Ừm.” Từ Uyên nhẹ nhàng đáp.

“Đi thôi.” Trưởng thôn dẫn bọn họ đi về phía trung tâm. Trời đã tối mà không nhà nào sáng đèn, ngược lại những đèn lồng đỏ ven đường đều sáng lên, chiếu vào thôn trông vô cùng quỷ dị, gió thổi hiu hiu, đèn lồng và người giấy treo trên cành đung đưa xào xạc, nghe như lời thì thầm, khe khẽ.

Điểm đến cũng không quá xa, đi khoảng mười phút đã tới, Lâm Chiếu Hạc trông thấy cái đập nước lớn còn trống lúc trước giờ đã đặt một cái sân khấu khổng lồ, những người mặc trang phục hóa trang đang đứng hát trên đó.

Thức ăn mà thôn chuẩn bị cũng bình thường, mùi vị cũng bình thường, nhưng Lâm Chiếu Hạc quá đói nên ăn rất ngon. Cậu vừa ăn vừa nhìn lên đài hí kịch. Cậu mù tịt về hí kịch, vẫn miễn cưỡng xem hiểu câu chuyện đang diễn trên đài, chắc là một đám người cúng tế thần linh cao thượng, và vị thần đó phù hộ cho họ sinh sống bình an.

“Giờ Dần ngày mốt sẽ hạ táng.” Khuôn mặt nhăn nheo của trưởng thôn không chút biểu cảm, “Trang phục và những thứ khác đều đã chuẩn bị cho cậu sẵn rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến gọi.”

Từ Uyên ngồi gặm bắp, không đáp.

“Lâu lắm rồi con chưa trở về, đã quên hết quy củ trong thôn rồi.” Trưởng thôn nói, “Như vậy là không tốt.”

Từ Uyên vẫn không nói chuyện.

Dường như ông ta cũng không để bụng chuyện anh im lặng: “Con nhớ phải chuẩn bị vật kia cho tốt, nếu không…”

Lúc ông ta nói đến đây, hí kịch trên đài cũng diễn đến đoạn cao trào, một người đang cầm dao đuổi theo một người khác đã khinh nhờn thần linh, mắt thấy sắp đuổi kịp, Trang Lạc đang ngồi gặp bắp đột nhiên run tay một cái, trái bắp đang gặm dở cứ vậy mà bay ra ngoài, đập thẳng vào người hát kịch đang cầm dao truy đuổi. Người hát kịch giật mình, con dao trong tay cứ thế văng đi, xoay mấy vòng rồi vụt một tiếng cắm vào bãi đất trước mặt Lâm Chiếu Hạc.

“Đậu má!” Lâm Chiếu Hạc giật mình kêu lên, “Mấy người cẩn thận chút ——” Cậu nhìn sếp nhà mình, không dám mở miệng mắng, “Cầm dao cho chắc đi!”

Người dân xung quanh dường như cũng bị một màn này làm cho sửng sốt, mọi người đều hướng ánh mắt kỳ dị đến bọn họ, nhưng Từ Uyên thì ngược lại, anh cười phá lên, âm thanh vô cùng chói tai. Kẻ ngoại lai Trang Lạc lại cầm một trái bắp khác lên tiếp tục gặp, như cười nhạt mà liếc nhìn chằm chằm lên trên đài.

Sắc mặt trưởng thôn u ám, khoát tay, người hát kịch trên đài vội vàng lui xuống dưới, sau đó ông ta quay sang nói với bọn họ: “Mấy người trở về đi, buổi tối đóng cửa sổ cho kỹ, ở đây muỗi nhiều…” Ông ta lớn giọng, “Cẩn thận chút.”

Ánh mắt Từ Uyên lộ vẻ châm chọc.

Mọi người ai nấy đều trở về nhà mình, Lâm Chiếu Hạc vô cùng vui vẻ vì không có việc gì xảy ra, lề mề theo sau Trang Lạc về nhà.

Sau khi về nhà, Trang Lạc thấy lạ, hỏi: “Sao vừa nãy tư thế đi của cậu lạ vậy?”

Lâm Chiếu Hạc thấy xung quanh không có ai, vô cùng hớn hở: “Không phải là sợ các anh em chưa ăn cơm sao, tôi mang chút đồ về cho bọn họ.” Nói xong liền lục lọi thứ gì đó trong túi quần.

Thế là mọi người cứ như vậy mà trơ mắt nhìn cậu móc trong túi quần ra ba trái bắp, hai cái bánh bao không nhân, một nắm đậu phộng luộc —— còn có một con dao.

Trang Lạc: “… Cậu lấy con dao này ở đâu?”

Lâm Chiếu Hạc: “Nó bay đến bên chân tôi mà, mang về phòng thân.”

Tề Danh trợn tròn mắt: “Quần cậu có kết nối với không gian giả tưởng hả, còn có thể chứa được mấy thứ này.”

Lâm Chiếu Hạc khiêm tốn nói: “Vốn đang muốn lấy cho mọi người chén cháo mà không kịp.”

Mọi người: “…”

Lúc đang ăn, Trương Tiêu Tiêu cẩn thận hỏi: “Lâm Chiếu Hạc, anh ăn no rồi à?”

Lâm Chiếu Hạc không hiểu: “Đúng á.” Cậu đột nhiên ý thức được tại sao thái độ của Trương Tiêu Tiêu và Tề Danh trở nên kỳ quái, “Lẽ nào sự việc trong phim đã xảy ra rồi sao?”

Trương Tiêu Tiêu nhỏ giọng: “Xảy ra chút chuyện…”

Cậu ta không dám nói kỹ, trên thực tế, khi bước vào nơi có độ dung hợp cao thì tốt nhất là đừng đem nguyên tác áp dụng vào, đây là chân lý mà những người đi trước đã kiểm nghiệm bằng cả sinh mệnh mình.

Trong nguyên tác, Từ Uyên được mời lên đài kịch, sau đó trơ mắt nhìn một người hát kịch đang sống sờ sờ bị đâm chết, những người xung quanh giống như đang xem kịch mà tỏ ra thờ ơ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Từ Uyên, cũng kéo theo một loạt chuyện xảy ra phía sau. Nhưng nhìn Lâm Chiếu Hạc như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, trên sân khấu không xảy ra chuyện gì…

“Ừm…” Trương Tiêu Tiêu cảm động, “Quả nhiên anh rất giỏi.” Lâm Chiếu Hạc ù ù cạc cạc không hiểu gì.

Về tới phòng, Lâm Chiếu Hạc bỏ dao xuống rồi đi rửa mặt, lúc này bên ngoài đã tối đen, mặt trăng to lớn nằm bất động trên không. Không khí tràn ngập mùi nhang nến, trong bóng tối, đèn lồng màu đỏ nhuộm rừng cây thành một màu đỏ thẫm, cả thôn như bị chìm vào biển lửa.

Lâm Chiếu Hạc đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng lúc vừa nằm xuống, cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu mới chợt nhớ ra, trừng lớn mắt: “Đệt, dao đâu rồi.” Đột nhiên cậu phát hiện con dao mình để trên bàn đã biến mất ——

“Dao đâu?” Lâm Chiếu Hạc bước xuống giường, lục tung hết lên nhưng vẫn không tìm được dao của mình.
“Lẽ nào có người nào đó ghé qua phòng mình?” Lâm Chiếu Hạc nghĩ mãi không thông, tại sao dao của mình đột nhiên biến mất, có tìm cũng không thấy, mà cậu cũng không dám đi ra ngoài, cuối cùng bất đắc dĩ nằm lại trên giường, nhắn Wechat nói cho mọi người biết. Trong nhóm không có ai hồi âm, không biết mọi người đã đi ngủ chưa.

Mất dao rồi, Lâm Chiếu Hạc làm sao cũng không ngủ được, chỉ có thể nằm lăn qua lăn lại trên giường, mãi đến khi chân trời ló tia nắng đầu tiên cậu mới vội vàng rời giường, dự định ra ngoài tìm mọi người. Nhưng lúc vừa đi tới cửa, cậu chợt nghe một tiếng động nhỏ, Lâm Chiếu Hạc lại quay lại, chậm rãi đi đến bên giường, từ từ khom người xuống.

Cậu trông thấy một người mặc đồ hóa trang, mặt trắng như tờ giấy đang núp dưới gầm giường cậu —— Trong tay đang cầm chặt con dao mà cậu bị mất đêm qua.

Người kia biết được mình đã bị phát hiện liền cười một tiếng bén nhọn, con dao trong tay đâm thẳng đến Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc bị hù liền kêu to một tiếng, vội lui lại, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Người kia bắt đầu bò ra ngoài, chạy đến bên Lâm Chiếu Hạc, hai người một trước một sau, Lâm Chiếu Hạc như muốn lộn nhào vọt ra khỏi phòng, la lên: “Cứu mạng —— Giết người, cứu mạng ——”

Những người khác nghe kêu liền chạy đến, nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc sợ đến mức sắp ngất đi, phía sau cậu còn có quái nhân mặc đồ hóa trang.

Người kia thấy hành tung mình đã bị bại lộ liền xoay người chạy, không đợi mọi người kịp phản ứng đã xông ra ngoài cửa sổ, nhảy xuống từ tầng hai, biến mất không bóng dáng.

“Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết.” Lâm Chiếu Hạc trợn tròn mắt, “Người này vào lúc nào chứ!”

“Không biết.” Trang Lạc nói, “Có thể là thừa dịp trước lúc đóng cửa lẻn vào.”

Lâm Chiếu Hạc vẫn chưa hoàn hồn, Trang Lạc kéo cậu từ dưới đất dậy, giọng cậu hơi run run: “Nó nấp dưới giường tôi cả đêm ——” Trong tay còn cầm dao, chỉ cần đâm một nhát từ dưới giường lên —— thì cậu có thể sẽ quy tiên ngay lập tức.

Trang Lạc dịu dàng an ủi: “Không sao, lần sau cậu lại trốn dưới giường anh ta một đêm.”

Lâm Chiếu Hạc: “?”

Trang Lạc: “Đùa thôi.”

Lâm Chiếu Hạc: “Sếp à anh thật biết nói đùa ha ha.”

Trang Lạc cười một cái, chẳng qua giọng điệu vừa rồi lại khiến Lâm Chiếu Hạc hoài nghi hắn không hề nói đùa.

Ngồi trên ghế chờ một lát, Lâm Chiếu Hạc cẩn thận kiểm tra lại phòng một chút, vì cậu sợ biết đâu vẫn còn người khác lẩn trốn trong phòng. Chờ đến khi về phòng khách, Trang Lạc không biết đã đi đâu, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu và hai chiếc quan tài im lặng. Người giấy vẫn ngồi yên lặng phía trên, hai hốc mắt đen ngòm đánh giá Lâm Chiếu Hạc. Lâm Chiếu Hạc nhìn chằm chằm vào hai người giấy, nhíu mày lại: “Là mình nhớ lầm… đúng không.”

Cậu còn nhớ lúc vừa tới, hai người giấy nam bên trái nữ bên phải, lúc này hai người giấy lại ngồi ngược lại. Khuôn mặt được trang điểm đậm đối diện với Lâm Chiếu Hạc, cho cậu cảm giác dù đi đến đâu cũng bị nhìn chăm chú.

Vô cùng không thoải mái, Lâm Chiếu Hạc suy nghĩ một lúc, quyết định ra ngoài đi dạo.

———
Tác giả có lời muốn nói:


Trang Lạc: Cậu không sợ người dưới giường sao?

Lâm Chiếu Hạc: Sợ chứ, anh sẽ tăng lương cho tôi à?

Trang Lạc: …


Lâm Chiếu Hạc: Anh sẽ tăng lương cho tôi chứ?

Trang Lạc: … Có phải cậu là hồn ma giai cấp vô sản đi lang thang trong những bộ phim linh hồn như Ô Lỗ Lỗ* không, nhóc con này biết tôi không cho nó đi đào cống, mỗi lần thừa dịp tôi không để ý mà chạy vào trong, tôi vừa đi qua là nó xoắn mông bỏ chạy như con lợn, tôi đuổi đánh cũng không đuổi kịp, tiến triển mới nhất là sáng nay cái con mèo béo thúi này lại đào sạch cống nước, đi qua thấy cái ống nước trụi trơn, tôi thật sự khâm phục.

*Ô Lỗ Lỗ: một nhân vật trong phim hoạt hình “Zinba”, là một đấu sĩ mù đường đi lang thang.

Hong biết ai hết. Nhưng link xem phim ở đây: 【Official】Zinba (Vietnamese Version) – EP01

Lâm Chiếu Hạc muốn ra ngoài tìm người bàn bạc về việc này, liền thấy Trang Lạc vừa thu dọn hành lý xong theo ra đây.

“Sếp.” Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng kêu lên.

“Sao vậy?” Trang Lạc hỏi.

“Anh đã xem bộ phim chiếu rạp này chưa? Cái thôn này có phải bị nhiễm điện từ trường không…” Lâm Chiếu Hạc nói, “Tề Danh không cho tôi xem phim, tôi không biết tình huống cụ thể.”

Trang Lạc ngạc nhiên: “Sao lại hỏi như vậy?”

Lâm Chiếu Hạc đáp: “Tôi nghe được người giấy nói chuyện.”

Trang Lạc im lặng một lát: “Cậu không nghĩ đến ma à?”

“?” Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc như hỏi anh đang nói gì vậy, “Đùa chứ, đây là phim chiếu rạp trong nước.” Cậu vô cùng tin tưởng hệ thống xét duyệt, ma còn có thể lên màn ảnh lớn được à?

Trang Lạc trầm ngâm: “Cũng đúng, quả thực trong thôn có từ trường.”

Lâm Chiếu Hạc: “Thì ra là vậy, tôi đã nói rồi.” Cậu gãi gãi đầu, “Có hơi đói bụng, có nên đi ăn gì đó không ta…” Nói xong quay người, dự định đến phòng bếp tìm thứ gì đó lót dạ.

Trang Lạc nhìn bóng lưng Lâm Chiếu Hạc, như đang suy nghĩ điều gì.

Vừa quay về, trong phòng bếp ngoại trừ tro bụi ra thì cái gì cũng không có, lục lọi một hồi mà bụng Lâm Chiếu Hạc đã kêu ùng ục, cậu hết cách, đành quay trở lại phòng khách. Trương Tiêu Tiêu và Tề Danh đã ngồi ở đó chờ sẵn, hai người nhìn chằm chằm vào hai cái quan tài, ngẩn người, suy nghĩ viển vông, Lâm Chiếu Hạc hô lên: “Có gì ăn không, tôi sắp chết đói rồi.”

Tề Danh lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì Từ Uyên không biết từ đâu xuất hiện: “Có, trưởng thôn ở bên ngoài, gọi nhóm chúng ta đến cùng ăn cơm.”

“Cùng nhau đi không?” Lâm Chiếu Hạc nhiệt tình mời gọi anh em của mình.

Nhưng tiếc là khẩu vị của anh em hiện tại không được tốt lắm, hai người đều từ chối, còn khuyên Lâm Chiếu Hạc đừng đi, nhưng cái bụng của Lâm Chiếu Hạc đã kêu gào thảm thiết, nói nếu cơm không có độc thì nhất định cậu phải đi ăn một chút. Hai người cũng hết cách, Trang Lạc lên tiếng: “Không sao, tôi và cậu ấy cùng đi.”

“Sếp.” Tề Danh như muốn nói điều gì.

“Không sao.” Trang Lạc đáp, “Mấy người ở chỗ này đợi chúng tôi về.”

“Vậy được, hai người về sớm chút.” Tề Danh hiểu rõ tính tình sếp nhà mình nên cũng không ép nữa, chỉ đành thở dài.

Đi theo Từ Uyên ra đến cổng, quả nhiên thấy được mấy người trong thôn, lúc này trời đã sẩm tối, trước cổng có mười người, bọn họ im lặng dò xét những kẻ ngoại lai như cậu, sắc mặt nhợt nhạt, quả thực giống như người giấy bày biện trên quan tài.

“Cơm nấu xong rồi.” Trưởng thôn cũng đã lớn tuổi, giọng nói đầy vẻ già nua, trống rỗng như gốc cây già rỗng ruột, “Cùng đi bàn bạc việc chôn cất.”

“Ừm.” Từ Uyên nhẹ nhàng đáp.

“Đi thôi.” Trưởng thôn dẫn bọn họ đi về phía trung tâm. Trời đã tối mà không nhà nào sáng đèn, ngược lại những đèn lồng đỏ ven đường đều sáng lên, chiếu vào thôn trông vô cùng quỷ dị, gió thổi hiu hiu, đèn lồng và người giấy treo trên cành đung đưa xào xạc, nghe như lời thì thầm, khe khẽ.

Điểm đến cũng không quá xa, đi khoảng mười phút đã tới, Lâm Chiếu Hạc trông thấy cái đập nước lớn còn trống lúc trước giờ đã đặt một cái sân khấu khổng lồ, những người mặc trang phục hóa trang đang đứng hát trên đó.

Thức ăn mà thôn chuẩn bị cũng bình thường, mùi vị cũng bình thường, nhưng Lâm Chiếu Hạc quá đói nên ăn rất ngon. Cậu vừa ăn vừa nhìn lên đài hí kịch. Cậu mù tịt về hí kịch, vẫn miễn cưỡng xem hiểu câu chuyện đang diễn trên đài, chắc là một đám người cúng tế thần linh cao thượng, và vị thần đó phù hộ cho họ sinh sống bình an.

“Giờ Dần ngày mốt sẽ hạ táng.” Khuôn mặt nhăn nheo của trưởng thôn không chút biểu cảm, “Trang phục và những thứ khác đều đã chuẩn bị cho cậu sẵn rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến gọi.”

Từ Uyên ngồi gặm bắp, không đáp.

“Lâu lắm rồi con chưa trở về, đã quên hết quy củ trong thôn rồi.” Trưởng thôn nói, “Như vậy là không tốt.”

Từ Uyên vẫn không nói chuyện.

Dường như ông ta cũng không để bụng chuyện anh im lặng: “Con nhớ phải chuẩn bị vật kia cho tốt, nếu không…”

Lúc ông ta nói đến đây, hí kịch trên đài cũng diễn đến đoạn cao trào, một người đang cầm dao đuổi theo một người khác đã khinh nhờn thần linh, mắt thấy sắp đuổi kịp, Trang Lạc đang ngồi gặp bắp đột nhiên run tay một cái, trái bắp đang gặm dở cứ vậy mà bay ra ngoài, đập thẳng vào người hát kịch đang cầm dao truy đuổi. Người hát kịch giật mình, con dao trong tay cứ thế văng đi, xoay mấy vòng rồi vụt một tiếng cắm vào bãi đất trước mặt Lâm Chiếu Hạc.

“Đậu má!” Lâm Chiếu Hạc giật mình kêu lên, “Mấy người cẩn thận chút ——” Cậu nhìn sếp nhà mình, không dám mở miệng mắng, “Cầm dao cho chắc đi!”

Người dân xung quanh dường như cũng bị một màn này làm cho sửng sốt, mọi người đều hướng ánh mắt kỳ dị đến bọn họ, nhưng Từ Uyên thì ngược lại, anh cười phá lên, âm thanh vô cùng chói tai. Kẻ ngoại lai Trang Lạc lại cầm một trái bắp khác lên tiếp tục gặp, như cười nhạt mà liếc nhìn chằm chằm lên trên đài.

Sắc mặt trưởng thôn u ám, khoát tay, người hát kịch trên đài vội vàng lui xuống dưới, sau đó ông ta quay sang nói với bọn họ: “Mấy người trở về đi, buổi tối đóng cửa sổ cho kỹ, ở đây muỗi nhiều…” Ông ta lớn giọng, “Cẩn thận chút.”

Ánh mắt Từ Uyên lộ vẻ châm chọc.

Mọi người ai nấy đều trở về nhà mình, Lâm Chiếu Hạc vô cùng vui vẻ vì không có việc gì xảy ra, lề mề theo sau Trang Lạc về nhà.

Sau khi về nhà, Trang Lạc thấy lạ, hỏi: “Sao vừa nãy tư thế đi của cậu lạ vậy?”

Lâm Chiếu Hạc thấy xung quanh không có ai, vô cùng hớn hở: “Không phải là sợ các anh em chưa ăn cơm sao, tôi mang chút đồ về cho bọn họ.” Nói xong liền lục lọi thứ gì đó trong túi quần.

Thế là mọi người cứ như vậy mà trơ mắt nhìn cậu móc trong túi quần ra ba trái bắp, hai cái bánh bao không nhân, một nắm đậu phộng luộc —— còn có một con dao.

Trang Lạc: “… Cậu lấy con dao này ở đâu?”

Lâm Chiếu Hạc: “Nó bay đến bên chân tôi mà, mang về phòng thân.”

Tề Danh trợn tròn mắt: “Quần cậu có kết nối với không gian giả tưởng hả, còn có thể chứa được mấy thứ này.”

Lâm Chiếu Hạc khiêm tốn nói: “Vốn đang muốn lấy cho mọi người chén cháo mà không kịp.”

Mọi người: “…”

Lúc đang ăn, Trương Tiêu Tiêu cẩn thận hỏi: “Lâm Chiếu Hạc, anh ăn no rồi à?”

Lâm Chiếu Hạc không hiểu: “Đúng á.” Cậu đột nhiên ý thức được tại sao thái độ của Trương Tiêu Tiêu và Tề Danh trở nên kỳ quái, “Lẽ nào sự việc trong phim đã xảy ra rồi sao?”

Trương Tiêu Tiêu nhỏ giọng: “Xảy ra chút chuyện…”

Cậu ta không dám nói kỹ, trên thực tế, khi bước vào nơi có độ dung hợp cao thì tốt nhất là đừng đem nguyên tác áp dụng vào, đây là chân lý mà những người đi trước đã kiểm nghiệm bằng cả sinh mệnh mình.

Trong nguyên tác, Từ Uyên được mời lên đài kịch, sau đó trơ mắt nhìn một người hát kịch đang sống sờ sờ bị đâm chết, những người xung quanh giống như đang xem kịch mà tỏ ra thờ ơ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Từ Uyên, cũng kéo theo một loạt chuyện xảy ra phía sau. Nhưng nhìn Lâm Chiếu Hạc như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, trên sân khấu không xảy ra chuyện gì…

“Ừm…” Trương Tiêu Tiêu cảm động, “Quả nhiên anh rất giỏi.” Lâm Chiếu Hạc ù ù cạc cạc không hiểu gì.

Về tới phòng, Lâm Chiếu Hạc bỏ dao xuống rồi đi rửa mặt, lúc này bên ngoài đã tối đen, mặt trăng to lớn nằm bất động trên không. Không khí tràn ngập mùi nhang nến, trong bóng tối, đèn lồng màu đỏ nhuộm rừng cây thành một màu đỏ thẫm, cả thôn như bị chìm vào biển lửa.

Lâm Chiếu Hạc đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng lúc vừa nằm xuống, cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu mới chợt nhớ ra, trừng lớn mắt: “Đệt, dao đâu rồi.” Đột nhiên cậu phát hiện con dao mình để trên bàn đã biến mất ——

“Dao đâu?” Lâm Chiếu Hạc bước xuống giường, lục tung hết lên nhưng vẫn không tìm được dao của mình.
“Lẽ nào có người nào đó ghé qua phòng mình?” Lâm Chiếu Hạc nghĩ mãi không thông, tại sao dao của mình đột nhiên biến mất, có tìm cũng không thấy, mà cậu cũng không dám đi ra ngoài, cuối cùng bất đắc dĩ nằm lại trên giường, nhắn Wechat nói cho mọi người biết. Trong nhóm không có ai hồi âm, không biết mọi người đã đi ngủ chưa.

Mất dao rồi, Lâm Chiếu Hạc làm sao cũng không ngủ được, chỉ có thể nằm lăn qua lăn lại trên giường, mãi đến khi chân trời ló tia nắng đầu tiên cậu mới vội vàng rời giường, dự định ra ngoài tìm mọi người. Nhưng lúc vừa đi tới cửa, cậu chợt nghe một tiếng động nhỏ, Lâm Chiếu Hạc lại quay lại, chậm rãi đi đến bên giường, từ từ khom người xuống.

Cậu trông thấy một người mặc đồ hóa trang, mặt trắng như tờ giấy đang núp dưới gầm giường cậu —— Trong tay đang cầm chặt con dao mà cậu bị mất đêm qua.

Người kia biết được mình đã bị phát hiện liền cười một tiếng bén nhọn, con dao trong tay đâm thẳng đến Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc bị hù liền kêu to một tiếng, vội lui lại, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Người kia bắt đầu bò ra ngoài, chạy đến bên Lâm Chiếu Hạc, hai người một trước một sau, Lâm Chiếu Hạc như muốn lộn nhào vọt ra khỏi phòng, la lên: “Cứu mạng —— Giết người, cứu mạng ——”

Những người khác nghe kêu liền chạy đến, nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc sợ đến mức sắp ngất đi, phía sau cậu còn có quái nhân mặc đồ hóa trang.

Người kia thấy hành tung mình đã bị bại lộ liền xoay người chạy, không đợi mọi người kịp phản ứng đã xông ra ngoài cửa sổ, nhảy xuống từ tầng hai, biến mất không bóng dáng.

“Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết.” Lâm Chiếu Hạc trợn tròn mắt, “Người này vào lúc nào chứ!”

“Không biết.” Trang Lạc nói, “Có thể là thừa dịp trước lúc đóng cửa lẻn vào.”

Lâm Chiếu Hạc vẫn chưa hoàn hồn, Trang Lạc kéo cậu từ dưới đất dậy, giọng cậu hơi run run: “Nó nấp dưới giường tôi cả đêm ——” Trong tay còn cầm dao, chỉ cần đâm một nhát từ dưới giường lên —— thì cậu có thể sẽ quy tiên ngay lập tức.

Trang Lạc dịu dàng an ủi: “Không sao, lần sau cậu lại trốn dưới giường anh ta một đêm.”

Lâm Chiếu Hạc: “?”

Trang Lạc: “Đùa thôi.”

Lâm Chiếu Hạc: “Sếp à anh thật biết nói đùa ha ha.”

Trang Lạc cười một cái, chẳng qua giọng điệu vừa rồi lại khiến Lâm Chiếu Hạc hoài nghi hắn không hề nói đùa.

Ngồi trên ghế chờ một lát, Lâm Chiếu Hạc cẩn thận kiểm tra lại phòng một chút, vì cậu sợ biết đâu vẫn còn người khác lẩn trốn trong phòng. Chờ đến khi về phòng khách, Trang Lạc không biết đã đi đâu, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu và hai chiếc quan tài im lặng. Người giấy vẫn ngồi yên lặng phía trên, hai hốc mắt đen ngòm đánh giá Lâm Chiếu Hạc. Lâm Chiếu Hạc nhìn chằm chằm vào hai người giấy, nhíu mày lại: “Là mình nhớ lầm… đúng không.”

Cậu còn nhớ lúc vừa tới, hai người giấy nam bên trái nữ bên phải, lúc này hai người giấy lại ngồi ngược lại. Khuôn mặt được trang điểm đậm đối diện với Lâm Chiếu Hạc, cho cậu cảm giác dù đi đến đâu cũng bị nhìn chăm chú.

Vô cùng không thoải mái, Lâm Chiếu Hạc suy nghĩ một lúc, quyết định ra ngoài đi dạo.

——————————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Lạc: Cậu không sợ người dưới giường sao?

Lâm Chiếu Hạc: Sợ chứ, anh sẽ tăng lương cho tôi à?

Trang Lạc: …


Lâm Chiếu Hạc: Anh sẽ tăng lương cho tôi chứ?

Trang Lạc: … Có phải cậu là hồn ma giai cấp vô sản đi lang thang trong những bộ phim linh hồn như Ô Lỗ Lỗ* không, nhóc con này biết tôi không cho nó đi đào cống, mỗi lần thừa dịp tôi không để ý mà chạy vào trong, tôi vừa đi qua là nó xoắn mông bỏ chạy như con lợn, tôi đuổi đánh cũng không đuổi kịp, tiến triển mới nhất là sáng nay cái con mèo béo thúi này lại đào sạch cống nước, đi qua thấy cái ống nước trụi trơn, tôi thật sự khâm phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play