Mười lăm phút trước.

"Ảo thuật..." Hạ Lãng ngơ ngác lặp lại, sau đó không nhịn được hỏi: "Phép thuật hay ảo thuật?" Nếu là ảo thuật thì đâu được tính là năng lực đặc biệt, vì đó là thứ mà Lạc Nhất Nhiên đã có thể làm được ngay cả khi ở thế giới thực.

"Ảo thuật." Lạc Nhất Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi thêm vào: "Cậu cũng có thể gọi là phép thuật, nó hơi khác với ảo thuật mà anh thường làm."

Hạ Lãng nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.

Lạc Nhất Nhiên: "..."

Hạ Lãng: "Nhiên ca~"

Lạc Nhất Nhiên: "Được rồi, có dịp anh sẽ cho cậu thấy."

Hạ Lãng mỉm cười, trên mặt còn vương lại những giọt nước mắt, nụ cười của cậu ta lúc này có chút ngốc nghếch.

Lạc Nhất Nhiên bảo Hạ Lãng đặt cậu lên vai: "Chúng ta đi tìm hang thỏ trước."

Hạ Lãng đang chuẩn bị tinh thần, nghe vậy thì ngẩn người: "Hang thỏ? Không phải là nhà sao?"

Lạc Nhất Nhiên nhíu mày: "Thỏ không phải sống trong hang sao?"

Hạ Lãng nhận ra: "Hình như đúng vậy! Em cứ nghĩ là nhà."

Lạc Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng: "Chắc sẽ dễ tìm thôi."

Giám thị giả đã nói là phải về nhà trước khi mặt trăng lên cao, vậy có nghĩa là hang thỏ ở nơi mà ánh trăng có thể chiếu sáng, và đó sẽ là nơi dễ thấy.

Quan trọng là trong khu rừng này cây cối rất cao, ánh trăng chiếu xuống mặt đất vốn đã ít.

Hạ Lãng tính tình nhút nhát, đi đâu cũng phải nép sau các cây cối và bụi rậm.

Lạc Nhất Nhiên nhìn xung quanh rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cậu lên tiếng: "Chỉ có sáu bộ đồ ăn."

Hạ Lãng bị Lạc Nhất Nhiên bất ngờ lên tiếng làm giật mình, cậu rùng mình rồi vội vã nhìn xung quanh, sau đó trả lời: "Đúng vậy. Tổng cộng có hơn ba mươi người chơi, trong đó chỉ khoảng mười người là người mới. Nhưng màn người mới tỷ lệ loại bỏ rất cao, nên cuối cùng chỉ còn sáu người cũng là chuyện bình thường."

Lạc Nhất Nhiên lắc đầu: "Anh nghi ngờ trò chơi này vẫn chưa chính thức bắt đầu, đây chỉ là phần khởi động."

Hạ Lãng ngẩn người.

"Không ai nói là về 'nhà' là sẽ hoàn thành trò chơi." Lạc Nhất Nhiên nheo mắt nhìn một nơi: "Sáu bộ đồ ăn có thể chỉ là bước khởi đầu của trò chơi."

Hạ Lãng cảm thấy lạnh sống lưng: "Cái gì? Nếu vậy thì tỷ lệ thắng… càng thấp hơn nữa."

Lạc Nhất Nhiên không đáp lại, cậu chỉ đưa tay lạnh lẽo vỗ nhẹ vào lưng Hạ Lãng: "Tìm thấy hang thỏ rồi, phía bên phải."

Hạ Lãng vô thức nhìn qua — dưới một cây to cao vững chãi, ánh trăng sáng rõ, miệng hang rất rõ ràng.

"..." Hạ Lãng nuốt nước miếng: "Em có cảm giác như đang bị dụ vào bẫy."

Lạc Nhất Nhiên bảo Hạ Lãng cúi xuống, rồi bản thân trượt xuống tay áo đồng phục: "Anh không gây chú ý, để anh đi xem."

Hạ Lãng nhanh chóng vươn hai ngón tay nắm lấy một chút tà áo của Lạc Nhất Nhiên: "Nếu có bẫy thì sao?"

Lạc Nhất Nhiên nghĩ một chút cũng thấy hợp lý, cậu nhớ lại hôm qua có xem một bộ anime, trong đó nhân vật chính vừa bước tới cửa hang đã bị hút vào ngay lập tức.

Vẫn phải thận trọng mới tốt.

Vì vậy cậu nói: "Thỏ khôn có ba hang, chúng ta đi tìm thêm xem có cửa hang nào không."

Hạ Lãng gật đầu rồi thắc mắc: "Để làm gì?"

Lạc Nhất Nhiên từ trong túi đồng phục lấy ra một bộ bài nhỏ bị thu nhỏ, rút một lá ra xoay quanh ngón tay vài vòng, rồi ngọn lửa bùng lên, cuộn lấy lá bài, chỉ trong nháy mắt, lá bài đã hóa thành tro bụi.

"Giám thị giả nói Thỏ Mẹ đang chờ chúng ta về nhà… lời chào mừng của trò chơi cũng nói họ mãi mãi yêu thích quy tắc." Lạc Nhất Nhiên phủi đi chút tro bụi không may dính trên người, thản nhiên nói: "Vậy nếu 'nhà' không thể ở lại, Thỏ Mẹ sẽ ra ngoài sao?"

Hạ Lãng ngẩn người, rồi nhìn vào chút tro tàn của lá bài, đột nhiên hiểu ra: "Đốt lửa, khói?"

Lạc Nhất Nhiên cười mỉm gật đầu.

*

Ý tưởng chủ yếu là thí nghiệm, Lạc Nhất Nhiên nghĩ rằng dù thỏ không ra ngoài thì cũng không đến nỗi chết, dù sao đây là loài thỏ trong thế giới kỳ lạ này, có thể chúng không có đường thở.

Nhưng không ngờ thỏ lại chết.

Sau thông báo vang dội của trò chơi, Lạc Nhất Nhiên ngẩn người, còn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ, giám thị giả — Người Làm Vườn lại xuất hiện, và rõ ràng là cực kỳ tức giận.

Lạc Nhất Nhiên không lãng phí giây phút nào, lập tức ra vẻ vô cùng kinh ngạc, trong lòng muốn đổ lỗi nhưng miệng lại nhanh hơn não, trực tiếp thốt ra sự thật: "Thật sự chết rồi sao? Yếu ớt vậy?"

Người Làm Vườn tức giận: "Cậu rốt cuộc đã làm gì?!"

Vừa dứt lời, trong rừng vang lên tiếng ting ting, giống như âm nhạc từ hộp nhạc.

Người Làm Vườn gần như biến mất ngay lập tức, không kịp nói thêm lời nào.

Hạ Lãng vốn đang ở không xa, thấy giám thị giả biến mất, vội vã chạy lại ôm lấy Lạc Nhất Nhiên, rồi nhanh chóng di chuyển qua các cây cối và bụi rậm đến nơi an toàn — trốn đi.

Âm nhạc kéo dài khoảng ba mươi giây, cuối cùng đột ngột dừng lại, âm thanh máy móc của trò chơi lại vang lên lạnh lùng: 【Hiện tại không có giám thị giả thay thế, phó bản 《Cuộc Đào Tẩu Của Kẻ Săn Trộm》 trở thành phó bản không giám thị giả.】

【Số lượng người chơi tham gia phó bản là 33 người, Kẻ Săn Trộm A và B đang ẩn nấp trong số đó, yêu cầu những người chơi còn lại tiêu diệt họ.】

【Trò chơi này kéo dài tổng cộng 3 giờ, trong thời gian này, nếu người chơi tiêu diệt được Kẻ Săn Trộm, người chơi sẽ thắng; nếu vượt quá thời gian này, Kẻ Săn Trộm sẽ thắng. Lưu ý: Mỗi 25 phút sẽ có 5 phút an toàn, trong thời gian an toàn, không ai được phép tiến hành hành động giết chóc. Đồng thời, trong thời gian này, người chơi sẽ nhận được một manh mối về Kẻ Săn Trộm, Kẻ Săn Trộm sẽ biết vị trí của tất cả người chơi.】

【Vậy thì, trò chơi chính thức bắt đầu, chúc các bạn may mắn!】

Thông báo kết thúc, ngay lập tức, Lạc Nhất Nhiên và Hạ Lãng nhận được thông báo rằng mình đã trở thành Kẻ Săn Trộm.

Cả hai nhìn nhau, Hạ Lãng lại muốn khóc: "Nhiên ca…"

Rõ ràng Hạ Lãng đã trở thành Kẻ Săn Trộm là do lỗi của mình, trong khi số lượng người chơi vượt trội khiến Kẻ Săn Trộm ở thế yếu, Lạc Nhất Nhiên có chút ngượng ngùng, đang định an ủi thì sắc mặt Hạ Lãng đột ngột thay đổi, ôm chặt Lạc Nhất Nhiên rồi quay người chạy vội.

Lạc Nhất Nhiên bị xóc nhẹ, rồi nắm chặt tay Hạ Lãng, ló đầu ra nhìn thấy sinh vật mà Hạ Lãng sợ hãi.

Thoạt nhìn rất giống một con thỏ, nhưng cao bằng người, tai dài suýt chạm đất, nanh dài như cánh tay người, nó nhảy về phía trước, nhưng khi tiếp đất lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hạ Lãng chạy không vững, hơi thở gấp gáp: "Vì... vì sao nó lại đuổi theo chúng ta? Lúc trước em chạy ngang qua nó, rõ ràng nó... rõ ràng nó tỏ ra rất hiền hòa mà!"

Lạc Nhất Nhiên khựng lại, sau đó buột miệng nói: "Thân phận Kẻ Săn Trộm!"

Hạ Lãng suýt vấp ngã, cậu ta vừa phải chú ý đường đi nên suy nghĩ có phần chậm lại: "Gì cơ?" Cậu ta mờ mịt hỏi.

"Kẻ Săn Trộm bị động vật ghét bỏ không phải chuyện rất bình thường sao?" Lạc Nhất Nhiên nói nhanh, sau đó lập tức quét mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm cách tránh khỏi con thỏ nanh sắc—nếu cứ tiếp tục chạy như thế này mà bị những người chơi khác nhìn thấy, thì thân phận Kẻ Săn Trộm rất có thể sẽ bị lộ ngay từ đầu ván đấu.

Ánh mắt lướt qua một góc nào đó, Lạc Nhất Nhiên dường như nhìn thấy một tia sáng bạc lóe lên, trước khi kịp suy nghĩ xem đó là gì thì bên tai đã vang lên tiếng "phụp", ngay sau đó là tiếng hét thảm của Hạ Lãng, cả người cậu ta ngã xuống đất.

Lạc Nhất Nhiên cũng bị đè ngã theo.

Máu tươi không ngừng rỉ ra, thấm ướt tay áo của Lạc Nhất Nhiên. Cánh tay của Hạ Lãng bị đâm thủng một lỗ, nước mắt cậu chảy ròng ròng nhưng lần này lại không phát ra chút âm thanh nào, chỉ nhanh chóng ấn chặt vết thương, cố gắng lết sang một bên. Cậu ta cắn răng thật chặt—không thể phát ra tiếng.

Phải cầm máu.

Không thể để bị phát hiện.

"Hạ Lãng, cậu thả anh ra."

Hạ Lãng sững người, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lạc Nhất Nhiên.

"Anh phải đi khống chế kẻ nổ súng." Giọng Lạc Nhất Nhiên rất nhẹ.

Hạ Lãng theo phản xạ muốn ngăn cản: "Không được, hắn có thể là người chơi lâu năm, Nhiên ca, anh không phải đối thủ của hắn..."

"Vẫn phải đi." Đôi mắt đỏ tươi sáng rực của Lạc Nhất Nhiên không biết từ lúc nào đã tối sầm lại: "Hắn nhìn thấy cảnh chúng ta bị động vật truy đuổi, rất có thể sẽ suy luận ra chúng ta chính là Kẻ Săn Trộm."

Hạ Lãng lặng người.

Lạc Nhất Nhiên tiếp tục: "Bị bọn họ phát hiện thân phận quá sớm, đó mới là điều bất lợi thực sự."

Hạ Lãng ngồi xổm dưới gốc cây, không dám thở mạnh, hồi lâu sau mới thả Lạc Nhất Nhiên xuống đất: "Vậy, Nhiên ca, anh phải cẩn thận."

Lạc Nhất Nhiên giơ tay làm ký hiệu OK: "Còn chuyện kéo kẻ trong bóng tối ra, giao cho cậu đấy."

Hạ Lãng hiểu ý. Cậu ta nhìn theo bóng dáng Lạc Nhất Nhiên dần ẩn vào bụi cỏ, mãi một lúc lâu sau mới sực nhớ ra—hình như, Nhiên ca mất đi một ngón tay rồi.

*

Thân phận chuyển thành Kẻ Săn Trộm, cả khu rừng lập tức trở thành một nơi đầy rẫy nguy hiểm đối với Lạc Nhất Nhiên, ngay cả cỏ cây cũng như đang cố gắng trói chặt cậu.

Dù rằng rất dễ dàng thoát ra, nhưng quả thật cũng vô cùng phiền phức. Trong khoảnh khắc nào đó, Lạc Nhất Nhiên thậm chí đã nảy ra một suy nghĩ—hay là đốt luôn khu rừng này đi? Lúc di chuyển trong rừng trước đó, cậu đã quan sát phương hướng sơ bộ, kẻ nổ súng ở phía bên trong rừng, nếu lửa lan vào trong, gã chắc chắn chạy không thoát.

Nhưng rất nhanh, cậu đã đè nén suy nghĩ này xuống. Không được, phóng hỏa sẽ trực tiếp giết chết gã, vậy thì chẳng khác nào cậu đã giết người.

Mà giết người là phạm pháp.

Thế nên, Lạc Nhất Nhiên quyết định trói người.

Dựa vào ánh sáng bạc lóe lên khi nãy, có thể đoán rằng kẻ kia không ở quá xa. Nhưng vấn đề là, đối với một búp bê chỉ to bằng bàn tay mà nói, khoảng cách này vẫn rất xa.

Không biết Hạ Lãng có thể cầm cự được đến lúc cậu tìm thấy kẻ kia không.

"Tìm thấy cậu rồi."

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Lạc Nhất Nhiên lập tức quay đầu, sau đó liền bị một nhúm tóc xám cọ đầy mặt.

Ảo thuật gia không biết xuất hiện bên cạnh cậu từ khi nào, hắn nửa ngồi xổm, một tay đặt trên đầu gối, tay còn lại thì dùng chính mái tóc của mình cọ vào mặt Lạc Nhất Nhiên, giọng điệu trêu chọc: "Nếu là mèo con, lúc này chắc chắn sẽ giơ móng vuốt ra bắt lấy."

Lạc Nhất Nhiên lạnh mặt, quay đi: "Quả nhiên anh có thể tự do hành động."

"Nếu cậu đã nghi ngờ, vậy tại sao còn tự tháo ngón trỏ? Không sợ tôi..." Ảo thuật gia đang nói dở thì đột nhiên im bặt.

Dù rằng toàn bộ khuôn mặt đều bị băng quấn chặt, nhưng Lạc Nhất Nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang dừng lại trên quần áo của mình... Không, chính xác hơn là trên vết máu dính trên áo.

"Cậu bị thương à?" Ảo thuật gia nhanh chóng vươn tay, Lạc Nhất Nhiên không kịp né tránh, bị hắn nhấc bổng lên.

Lạc Nhất Nhiên: "..." Giờ phút này, cậu thực sự rất ghét thân hình "bé nhỏ đáng yêu" của mình.

Ảo thuật gia nâng cậu lên quan sát tỉ mỉ, sau đó khẳng định: "Là máu của người khác. Cũng đúng thôi, búp bê sẽ không chảy máu." Nói xong, hắn tháo chiếc mũ cao của mình xuống, đặt búp bê nhỏ trong lòng bàn tay vào bên trong.

Lạc Nhất Nhiên: "?"

Băng vải trên miệng Ảo thuật gia hơi nhếch lên, hắn đặt mũ xuống đất, rồi trong tư thế nửa quỳ, nâng tay búp bê lên, cẩn thận lắp lại ngón trỏ.

Lạc Nhất Nhiên không nhúc nhích, để mặc cho hắn làm. Đến khi kết thúc, cậu khẽ nheo mắt, cười như không cười: "Không ngờ anh cũng có sở thích để người khác điều khiển mình đấy."

Ảo thuật gia khựng lại một chút, sau đó bật cười trầm thấp: "Làm sao có chuyện đó được, tôi đâu phải kẻ biến thái." Hắn thò tay vào trong áo, lấy ra một mảnh vải màu đỏ sẫm, vo trong lòng bàn tay, lật cổ tay một cái, không biết đã làm thế nào, khi mở tay ra, mảnh vải đỏ đã biến thành một chiếc váy liền thân nhỏ.

Ảo thuật gia đưa váy đến trước mặt Lạc Nhất Nhiên, giọng điệu ngay thẳng vô cùng: "Quần áo cậu bẩn rồi, thay cái này đi."

Lạc Nhất Nhiên: "…Anh vừa nói ai không phải biến thái cơ?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play