Giống như một con mèo nghịch ngợm.
Ảo thuật gia cảm thấy ngứa ran dưới lớp băng vải trên tay, nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát mà nhảy lên cành cây, dừng lại bên cạnh Lạc Nhất Nhiên.
Hắn vừa định mở miệng, nhưng đầu gối phải đột nhiên lỏng ra, khiến hắn quỳ một chân xuống. Đồng thời, bàn tay quấn đầy băng cũng mở ra, đặt ngay trước mặt búp bê tinh xảo.
Tư thế giống như một kỵ sĩ trung thành quỳ trước đức vua.
Sát ý trong thoáng chốc là điều không thể làm giả. Lạc Nhất Nhiên chỉ liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên tay của Ảo thuật gia, từng bước từng bước men theo cánh tay mà đi lên. Cuối cùng, cậu ngồi lên vai hắn.
Lạc Nhất Nhiên cười ngọt ngào: "Đi thôi."
Bị kéo đi theo một hướng, Ảo thuật gia nói: "Tôi từng nghe loài người các cậu nói một câu, gọi là Phong thủy luân lưu chuyển."
Lạc Nhất Nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Anh nói đúng."
Sau đó, cậu điều khiển Ảo thuật gia đi đến một gốc cây, rồi nhìn hắn xé toạc vạt áo vest của mình, dùng vải buộc chặt miệng lại.
Ảo thuật gia: "……"
Lạc Nhất Nhiên nhảy xuống khỏi hắn, cười tít mắt, vỗ tay một cái: "Một con rối có ý thức riêng, tôi không cần."
Nói xong, cậu dứt khoát quay lưng rời đi.
Không lâu sau khi cậu đi khỏi, Ảo thuật gia lặng lẽ tháo mảnh vải ra.
Không biết từ lúc nào, Người Làm Vườn đã xuất hiện, khoanh tay lại, giọng điệu trêu chọc: "Cảm giác bị người khác điều khiển cơ thể thế nào?"
Dưới lớp băng vải trên mặt, cơ miệng của Ảo thuật gia động đậy, tạo thành một nụ cười khoa trương. Hắn ôm lấy chính mình, giọng điệu đầy hưởng thụ: "Nếu là em ấy, thì cảm thấy rất thoải mái."
Người Làm Vườn có vẻ mặt kỳ quái: "Nhưng cậu ta không hề thích ngươi."
"Không sao, em ấy sẽ quay lại thôi." Ảo thuật gia thả lỏng hai tay, giọng nói bình tĩnh: "Một con búp bê nhỏ bé như vậy cần con rối để bảo vệ."
*
Một con búp bê cần con rối bảo vệ đang nghiên cứu cơ thể của chính mình.
Lạc Nhất Nhiên trốn sau một đống lá rụng, chăm chú nhìn vào cánh tay của mình. Sau đó, cậu bất ngờ nâng tay lên thử kéo một cái—
Cạch.
Khớp cầu tách ra khỏi cổ tay, Lạc Nhất Nhiên không chút biểu cảm nhìn bàn tay vừa bị tháo xuống— không đau, đúng là búp bê có khác.
Sau khi thử nghiệm, Lạc Nhất Nhiên lắp tay trở lại.
Cậu cử động cổ tay, không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào. Nghĩ một chút, cậu tháo ngón trỏ ra, vất vả chôn nó xuống đất trước mặt.
Để diệt trừ hậu họa.
Làm xong mọi việc, Lạc Nhất Nhiên đứng dậy, định đi tìm nhà của Thỏ Mẹ. Nhưng ngay khi cậu đứng vững, sau lưng lại vang lên một giọng nói run rẩy: "Cậu, cậu, cậu là người chơi? Hay quái vật?"
Lạc Nhất Nhiên quay đầu lại. Búp bê có đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, ngũ quan tinh xảo đến mức giả tạo. Có lẽ vì chưa quen thuộc, khi quay đầu cậu không kiểm soát tốt lực, khiến cái đầu trực tiếp xoay một trăm tám mươi độ.
Người mặc đồng phục học sinh phía sau chết lặng, còn chưa kịp hét lên, theo phản xạ đã bịt chặt miệng, nước mắt tuôn như suối. Giọng nói nghẹn ngào phát ra từ kẽ tay: "Hức… Tôi, tôi sắp chết rồi sao…"
Sau một thoáng ngạc nhiên, Lạc Nhất Nhiên cau mày: "Thay vì khóc, cậu nên chạy đi thì hơn."
Người kia mềm nhũn ngã xuống đất, nước mắt lã chã rơi xuống: "Sợ quá… không động đậy được…"
Lạc Nhất Nhiên giữ nguyên đầu, để cơ thể xoay lại, bất lực nhìn người trước mặt với vẻ mặt đầy tuyệt vọng: "Hạ Lãng, sao cậu lại ở đây?"
Nghe tên mình được gọi từ miệng một con búp bê kỳ dị, Hạ Lãng cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra giọng nói này quen thuộc đến nhường nào. Cậu ta ngơ ngác thật lâu, nước mắt còn chưa kịp rơi hết: "Nhiên, Nhiên Nhiên?"
Lạc Nhất Nhiên lập tức nghiêm mặt.
"Nhiên ca!" Hạ Lãng phản ứng cực nhanh, lập tức đổi cách xưng hô. Cậu ta tiến lên hai bước, rồi lại dừng lại, không chắc chắn hỏi: "… Thật sự là Nhiên ca sao?"
Lạc Nhất Nhiên: "Không lâu trước đây, cậu còn nhờ anh mua mì lạnh cho cậu."
Hạ Lãng xác nhận rồi. Cậu lao đến ôm chầm lấy búp bê, mắt đã khóc sưng như quả trứng luộc: "Nhiên ca, Nhiên ca ơi… Em cứ tưởng đây là một giấc mơ, nhưng nhiều người chết quá hu hu hu."
"Nhiên ca, đây là phó bản thứ mấy của anh rồi?"
"Đầu tiên." Lạc Nhất Nhiên có chút ghét bỏ né tránh nước mắt của cậu ta.
Hạ Lãng sững sờ, sau đó cuộn tay áo đồng phục lên lau mặt. Cậu cố gắng đè nén sự hoảng loạn và bất an xuống: "Em, em đã ở đây đến phó bản thứ ba rồi, em sẽ bảo vệ Nhiên ca!"
"……"
Lạc Nhất Nhiên: "Thứ ba?"
Hạ Lãng cảm thấy mình có trách nhiệm lớn lao. Cậu bế búp bê lên, cúi thấp người chui vào bụi cỏ bên cạnh. Bụi cỏ cao bằng nửa người đã che khuất hoàn toàn bóng dáng cậu ta, mang lại chút cảm giác an toàn. Lúc này, Hạ Lãng mới tiếp tục nói: "Đúng, đây là phó bản thứ ba của em."
Lạc Nhất Nhiên lập tức liên tưởng đến khoảng thời gian trước khi Hạ Lãng tự thu mình lại, nhưng cậu không hỏi nhiều.
Nhưng ngoài việc là một kẻ mít ướt, Hạ Lãng còn là người lắm lời: "Nhiên ca, không ngờ đây lại là màn chơi người mới của anh. Rất nhiều người chơi lâu năm thích săn lùng và giết người mới trong màn này… Nhưng anh đừng lo, anh là loại đặc thù, đến lúc đó cứ giả làm một con búp bê bình thường, có lẽ sẽ không…"
Hạ Lãng vẫn còn hoảng loạn, giọng nói có phần lắp bắp.
Lạc Nhất Nhiên liền ngắt lời cậu ta: “Loại đặc thù là gì?”
Hạ Lãng sững người, sau đó bị sự bình tĩnh quá mức của Lạc Nhất Nhiên ảnh hưởng, cậu ta hít sâu rồi đáp: “Là những người chơi có thân xác phi nhân loại. Em đã gặp phải trong màn người mới…”
Lạc Nhất Nhiên nhíu mày: “Vậy tại sao những người chơi lâu năm lại tàn sát người mới? Lẽ ra mục tiêu của tất cả phải là trò chơi này chứ?”
Hạ Lãng im lặng, bàn tay khẽ run lên: “Bởi vì phần lớn các màn người mới chủ yếu để sàng lọc người chơi. Thông thường, chỉ có một số ít được chọn từ hàng chục, thậm chí hàng trăm người. Mà người mới là những người yếu nhất và dễ tin tưởng người khác nhất.”
“Cho nên, loại bỏ họ trước khi họ kịp thích nghi, người chơi lâu năm mới có thể dễ dàng thông quan phó bản hơn.”
Lạc Nhất Nhiên nhìn chằm chằm vào cậu ta bằng đôi mắt xinh đẹp của mình.
Hạ Lãng cố nén nước mắt, đầy tủi thân: “Bọn họ suýt giết em, còn nói em còn thua cả người mới.”
Lạc Nhất Nhiên: “…”
Hạ Lãng hít hít mũi, nói giọng tủi hờn: “Em chỉ may mắn thôi. Màn người mới có người cứu em, rồi đến màn thứ hai lại gặp lại người đó, thế là em được kéo theo. Vốn dĩ đã hẹn cùng nhau vào phó bản tiếp theo, nhưng rồi lại bị triệu tập khẩn cấp vào trò chơi.”
“Triệu tập khẩn cấp?”
Lúc này Hạ Lãng mới nhận ra rằng Lạc Nhất Nhiên vẫn chưa hiểu rõ về trò chơi này, cậu vội vàng giải thích: “Những người chơi lâu năm xuất hiện trong màn người mới đều bị chọn ngẫu nhiên. Đó gọi là triệu tập khẩn cấp. Nếu vào trò chơi theo cách bình thường, thì mọi người sẽ vào trong khoảng thời gian từ 9 giờ tối đến nửa đêm theo giờ thực tế.”
Hạ Lãng dừng lại một chút, rồi lại nhăn nhó: “Mỗi ngày đều phải vào trò chơi, mỗi tuần bắt buộc phải tham gia một phó bản.”
Lạc Nhất Nhiên hỏi điều mà cậu quan tâm nhất: “Nếu không vào hoặc không tham gia thì sẽ thế nào?”
Hạ Lãng run lên: “Không vào trò chơi sẽ bị cưỡng chế lôi vào. Còn nếu không tham gia phó bản…” Khuôn mặt cậu ta tái nhợt: “Sẽ bị chém đầu thị chúng, hóa thành thể linh hồn và mãi mãi không thể rời đi.”
“Hơn nữa, những người ngoài trò chơi sẽ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người đó.”
Lạc Nhất Nhiên nheo mắt—có lẽ điều đáng sợ hơn cả cái chết chính là bị lãng quên.
“Thua cũng chết, không tham gia cũng chết.” Hạ Lãng không nhịn được, nước mắt vẫn cứ lăn dài, thấm ướt một mảng trên áo của Lạc Nhất Nhiên: “Mà em không thể nào thắng mãi được…”
Lạc Nhất Nhiên và Hạ Lãng lớn lên cùng nhau, đã quá quen với thói quen mít ướt của cậu ta.
Cậu thản nhiên phủi áo: “Đừng khóc nữa, khóc nữa thì ra ngoài đừng hòng đòi mì lạnh nướng.”
Hạ Lãng lập tức nín khóc, rồi như chợt nhớ ra gì đó, trong mắt lóe lên hy vọng: “Nhiên Nhiên, năng lực của anh là gì?”
Lạc Nhất Nhiên: “?”
Hạ Lãng giải thích: “Những người thuộc loại đặc thù đều có năng lực. Còn bọn em những người chơi bình thường chỉ có thể chất được cường hóa đôi chút thôi.”
Lạc Nhất Nhiên hơi mở miệng, định nói rằng mình không có năng lực gì. Nhưng rồi cậu chợt dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ảo thuật.”
“Anh biết ảo thuật.”
*
“Tiểu thiếu gia của ngươi vẫn chưa tìm ngươi kìa.” Người làm vườn cất giọng đầy hả hê.
Ảo thuật gia không để ý đến gã, hắn lặng lẽ cảm nhận vị trí của Lạc Nhất Nhiên, rồi phát hiện búp bê nhỏ đã đứng yên rất lâu rồi.
Đứng tại chỗ một lúc, Ảo thuật gia bỗng đứng dậy, tiến về phía búp bê.
Người làm vườn nhanh chóng nhảy lên ngọn cây, quan sát tình hình khu rừng một chút. Không thấy nơi nào cần bảo trì, gã liền tiếp tục bám theo Ảo thuật gia hóng chuyện.
Thư giãn một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Nghĩ vậy, gã nhanh chóng tìm thấy Ảo thuật gia.
Ảo thuật gia chăm chú nhìn mặt đất, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, những lọn tóc dài màu xám bạc chạm đến mặt đất, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm.
Chỉ trong vài động tác đơn giản, hắn đã đào lên một ngón tay búp bê tinh xảo.
Người làm vườn sững sờ, vừa định lên tiếng trêu chọc, thì Ảo thuật gia đã nhanh hơn một bước, quay sang hỏi gã: “Ngươi nghĩ, em ấy tự tháo xuống hay bị ai đó làm tổn thương?”
Người làm vườn vừa định lên tiếng, nhưng Ảo thuật gia đã chẳng còn để ý đến gã nữa. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đó, giọng nói run rẩy, không rõ là bi thương hay phấn khích: "Nếu có kẻ làm tổn thương em ấy mà ta lại không biết kẻ đó là ai... hay là cứ chặt hết ngón tay của tất cả những kẻ ở đây đi."
“…”
“???”
"Ngươi không thuộc về phó bản này, chỉ cần không phải búp bê thao túng ngươi làm thì đều được coi là bug." Người Làm Vườn bất mãn nói: "Bug thì phải bị thanh trừ."
Ảo thuật gia lau sạch ngón tay búp bê rồi bỏ vào túi, sau đó đưa tay ấn xuống chiếc mũ cao của mình: "Ngươi muốn thanh trừ ta sao?"
Người Làm Vườn suy nghĩ một lúc: "Không, ta vẫn nên đưa ngươi về cho búp bê thì hơn." Xử lý thật sự quá phiền phức.
Ảo thuật gia bật cười hài lòng.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, một giọng nói máy móc đột ngột vang lên bên tai mọi người: 【Do Thỏ Mẹ bị một người chơi sát hại, phó bản 《Bảy Chú Thỏ》 chính thức đổi thành 《Cuộc Đào Tẩu Của Kẻ Săn Trộm》.】
【Giám thị giả, Người Làm Vườn, do quản lý lỏng lẻo, tạm thời bị tước bỏ tư cách giám thị.】
“……”
Sau một thoáng im lặng, đôi mắt của Người Làm Vườn lập tức bị bóng tối bao phủ, mái tóc mọc ra những cành cây đan xen, đầu ngọn nở rộ những bông hoa rực rỡ. Gã nhanh chóng khóa chặt vị trí của Thỏ Mẹ, sau đó lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tiếng gầm đầy phẫn nộ vang vọng khắp khu rừng: “Là ai?!”
Giọng nói chấn động cả khu rừng. Lạc Nhất Nhiên đang ngồi chặn trước hang thỏ ngơ ngác ngẩng đầu lên, rồi bắt gặp Người Làm Vườn với mái tóc đầy cành lá tung bay như Medusa xuất hiện ngay bên cạnh. Gã nhìn chằm chằm vào Lạc Nhất Nhiên, giọng nói lạnh lẽo như tẩm độc: “Thì ra là cậu à.”
Lạc Nhất Nhiên: “?”
Lạc Nhất Nhiên: “Chết thật à? Yếu vậy sao?”
Biểu cảm trên mặt cậu là sự ngạc nhiên chân thật, nhưng điều này càng khiến Người Làm Vườn phẫn nộ hơn: “Cậu rốt cuộc đã làm gì?!”