Vừa bước qua cổng lớn, cảnh tượng trên phố như ùa vào trước mắt: tiếng người qua lại, tiếng nói cười rộn ràng, tiếng bánh xe lăn, tiếng trẻ nhỏ nô đùa... Tất cả như đánh thức một thế giới mà Vương phi dường như đã lãng quên từ lâu, thế nhưng bà lại khựng lại trước cổng, ánh mắt rũ xuống như muốn tránh né điều gì, chỉ chăm chăm nhìn mặt đất.
“Nhiễm Nhiễm, hay là để khi khác đi...” Giọng bà thoáng chút bối rối.
Lục Khinh Nhiễm nhìn thấu tâm ý của bà nên không nói thêm gì, chỉ tiếp tục kéo tay Vương phi đi vào một con ngõ đối diện.
“Nhiễm Nhiễm!” Vương phi cất tiếng trách, trong giọng đã pha chút bực dọc.
Lục Khinh Nhiễm vẫn không dừng bước, kéo bà đi thẳng tới trước sân của những kẻ từng gây khó dễ cho bà. Dừng lại trước căn nhà đã bị phá tan hoang, nàng chỉ tay, nhẹ giọng nói: “Những kẻ từng khi dễ ngài, quận chúa và thế tử sẽ không tha cho chúng.”
Vương phi từ từ ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng đổ nát trước mắt thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Con... con không ngăn Phù Phong sao?” Vương phi hỏi, giọng thoáng chút trách cứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT