Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh tỏ vẻ thờ ơ trước khi vệ sinh cá nhân và ngồi vào bàn ăn
Thật sự khi nhìn những món ăn ở trước mặt, cô cực kì buồn nôn, một loại đau đớn ở dạ dày truyền lên cơ thể. Khuôn mặt nhợt nhạt hơi nhíu mày nhưng theo thói quen cầm muỗng lên, chậm rãi ăn một ít
Cô bị bệnh liên quan đến đường tiêu hóa, dạ dày kém, trước kia đi khám còn xuýt nữa thì toét cả dạ dày bên trong. Do thói quen lười ăn dẫn đến bỏ bữa của cô gây ra, đơn giản hơn là không ai quan tâm đến cô
Dù gì khi cô bệnh còn không một ai trong nhà biết
Mỗi sáng thứ dậy lại ói trong khi chưa ăn gì, buồn nôn mà ho gan tới mức cô có thể moi cả dạ dày ra
Cảm giác buồn nôn ngày càng tăng khi nhớ tới việc phải uống thuốc, lúc đó gần như uống thuốc thay cơm, cũng vì vậy mà cô chán ghét phải nuốt những thứ này. Tuy là đồ ăn nhưng chúng khiến cô ghê tởm, chỉ có thể thuận theo bản năng mà nhai nuốt
Cuối cùng sau khi nuốt được vài miếng thì trên đường đi học cô đều nôn ra hết, ngay cả mặt cũng lúc trắng lúc xanh trông có chút chật vật khổ sở
Cảm giác không chỉ bụng khó chịu mà các bộ phận khác trên người đều khó chịu gấp đôi, đầu cô nhức nhối kinh khủng, đôi mắt mơ màng giật nhẹ, cổ họng hơi rát, bụng đau quặn tới đổ mồ hôi lạnh, chân nhũn như vũng nước nhưng lại bước từng bước rất kiên trì
Kết luận lần này không khác gì cả, đau thì đau nhưng cô xem nhẹ việc đó
Thật sự cô đã chịu cơn hành hạ này hơn một năm rồi, không ai ngoài cô biết về nó
Khi tới trường cô nhanh chóng tìm người bạn của mình, Chi Lệ, để nói chuyện
Khác xa với cô, Chi Lệ thật sự rực rỡ, nếu nói Nguyệt Minh là mặt trăng thì Chi Lệ là mặt trời rực sáng nhất giữa không gian tối tâm u sầu này của cô
Ở bên Chi Lệ cô không còn dáng vẻ khó chịu nhíu mày nữa
Nói trắng ra là cô bắt chước thứ rực sáng đó
Người ta bảo mặt trời sáng vì vốn dĩ từ đầu nó đã sáng còn mặt trăng dù có muốn tỏa ra ánh sáng chói lóa như mặt trời thì cũng phải nhờ vào các vì sao khác
Nguyệt Minh mỉm cười kéo Chi Lệ lại gần, tỏ vẻ quan tâm
Nhưng Chi Lệ chỉ qua loa hỏi
“Hôm nay sắc mặt tệ như vậy, có phải vừa bị chửi không?”
Đôi mắt mơ màng của cô lơ mơ đảo qua vài học sinh, cũng là bạn bè của Chi Lệ ở gần đó, cuối cùng gục đầu xuống lắc lia lịa
Chi Lệ cười trước khi dẫn họ sang một phòng khác gần đó
“Cậu vẫn như vậy, luôn bắt chước tôi?"
"Cậu nghĩ họ sẽ thích cậu sao, Nguyệt Minh?”
Cô ừ ừ qua loa, không muốn nghe cũng lười trả lời
“Từ khi nào cậu lại như vậy? Gia đình cậu đúng là thật sự rất vất vả mới tạo ra một tác phẩm như cậu nhỉ.”
Chi Lệ có ý tứ rõ ràng, nếu không muốn nói thẳng ra là cái gia đình đó bị thần kinh à?
Nhuyệt Minh chán nản dựa vào tường, ngón tay vân ve một bên đồng phục của trường
“Tôi không quan tâm họ, đừng nhắc nữa.”
Chi Lệ cười cười, cuối cùng vẫn nói thẳng
“Nguyệt Minh, cậu luôn nói không quan tâm nhưng cậu thật sự là quá quan tâm.”
“Xin cho tôi nói thẳng, gia đình của cậu không có một ai tốt cả.”
“Thậm chí mối quan hệ giữa họ giống như một đứa trẻ rơi xuống và bắt buộc họ phải chăm sóc cậu.”
“Cậu nói xem năm nay mẹ cậu về thăm cậu được mấy lần?”
Nguyệt Minh suy nghĩ rồi thản nhiên đáp “Một lần.”
Chi Lệ giật khóe miệng, giống như nghe một cậu chuyện cười chẳng hề buồn cười
“Thậm chí không bằng một phần của gia đình tôi, quá tệ.”
“Cậu nhớ mẹ cậu không?” Đột nhiên người đối diện đổi sang vấn đề này khiến Nguyệt Minh hơi bất ngờ
Nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu, đáp không
Nguyệt Minh không chút để ý đáp, theo bản năng bênh vực: “Mẹ tôi bận công việc, phải kiếm tiền nuôi tôi, không về thường xuyên về cũng là điều bình thường.”
Chi Lệ liền cắt ngang
“Kiếm tiền từ khi cậu chỉ 3 tháng tuổi?”
À, không sai, mẹ cô chớp mắt một cái đã bắt đầu đi làm từ lúc cô chỉ có 3 tháng tuổi
Cũng mười mấy năm rồi
Những cuộc điện thoại thưa thớt, vài dòng tin nhắn khô khan
Mẹ ơi, con rốt cuộc là ai?
Tôi quên đi dáng vẻ hồi đó của mẹ rồi, lời mẹ nói cũng không còn nhớ rõ
Tôi muốn được sống chứ không phải đơn giản là tồn tại
Mẹ à, con đã quên cách sống sót từ lâu