Nguyên Nhượt.
Cô bé chớp chớp mắt nhìn vào chiếc máy tính mình vừa được cha mẹ tặng, trong lòng có chút vui vẻ
Chiếc máy tính được hai người cô yêu thương nhất tặng, một sự mở đầu cho tương lai
Cô sẽ dùng nó để hỗ trợ cho việc học, khóe miệng của cô bé cong cong
Nguyên Nhượt, năm nay cô bé tròn 10 tuổi
Chiếc máy tính này được cha và mẹ của cô cùng góp tiền lại, mỗi người một nửa, một món quà dành tặng cho cô bé để sau này cô dễ dàng học tập hơn
Nhưng cô đâu biết rằng chiếc máy tính này là cội nguồn của mọi sự việc sau này
__
“Cha mượn máy tính một chút nhé.”
Hôm nay có vẻ lạ, Nguyên Nhượt nghĩ thầm
Hôm nay cha cô không đem theo máy tính về nhà sao?
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu
Sau đó cũng rất nhanh được trả lại, có điều không hiểu tại sao lúc này cô có hơi tò mò
Từ sau khi được tặng nó cô rất ít mở lên, một phần cũng muốn để sang năm sau nhằm tập trung vào việc học. Thỉnh thoảng chỉ được cha dạy qua vài thao tác cơ bản trên bàn phím
Nhưng hôm nay lại khác
Khi máy tính được mở lên thì một giao diện hiện lên, à, đó là tài khoản trong phần tin nhắn của cha cô
Chắc có lẽ cha cô quên đăng xuất
Cô cũng không muốn xem trộm tin nhắn nên tiện tay di chuyển chuột vào nút đăng xuất, nhưng chợt có một thông báo từ tin nhắn
Ai vậy?
Cô nhấp vào thông báo tin nhắn đó rồi từ từ im lặng
Cha cô hình như không hề hay biết về việc này mà vẫn mãi mê nhắn tin trên điện thoại nhưng bên này mọi tin nhắn mà cha cô gửi tới cô đều đọc được tất cả
Cô chậm rãi lướt lên những tin nhắn cũ rồi chụp màn hình lại từ cái một
Sau khi xong mọi việc cô lại trầm lặng một lúc, cô không thể tin được tại sao cha cô lại ngoại tình?
Nào là gửi ảnh khách sạn, gửi tin nhắn ngọt ngào với nhau, thậm chí còn nhắc tên của mẹ cô
Cô choáng váng, đôi mắt ươn ướt như ngàn vạn giọt nước mắ tsắp trào ra nhưng cô cắn chặt môi, ngăn chúng lại
Cô cảm thấy chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng đủ khiến cô òa lên khóc thật to
10 phút sau, cuối cùng cô tìm cha để nói chuyện
“Việc này là sao vậy cha? Đây là ai?”
“Còn những tin nhắn này là sao?”
Nguyên Nhượt hỏi cha mình bằng giọng rất bình tĩnh nhưng trong sự bình tĩnh đó lại có chút yếu ớt, run rẩy và tuyệt vọng
Cô giơ điện thoại lên trong khi hỏi
Cha cô có vẻ bất ngờ khi thấy chúng, nhưng khác với dự đoán của cô. Cha cô chỉ cười cười hỏi lơ đãng sang chuyện khác
Không có chút quan tâm nào cả, như nó chẳng hề quan trọng
Đôi mắt cố nén nước mắt của cô dần dần đỏ hoe, cô muốn khóc nhưng vẫn nuốt hết sự ấm ức vào trong
Lần đầu tiên cô biết sợ phải nói chuyện với người thân là gì
“Lát nữa chúng ta nói chuyện.”
Cô nói trước khi chạy thẳng ra khỏi phòng, nếu không cô thật sự sẽ khóc
Nhưng rồi cô nhớ ra, liệu mẹ mình cô biết hay không?
Cô mệt mỏi mà vò đầu bản thân
Lúc này cô chỉ muốn ngủ, có lẽ ngủ một giấc sẽ tốt hơn
Sau khi ngủ vài tiếng thì Nguyên Nhượt mơ màng ngồi dậy, chợt nhớ ra gì đó khiến cô nhanh chóng ngó qua lại xung quanh
Cô cầm điện thoại lên
Ừ, quả nhiên giống như cô nghĩ
Cha cô đã lén xóa hết những tấm ảnh mà cô chụp, nhưng cha cô vẫn không biết ở chiếc máy tính của cô vẫn còn
Nỗi thất vọng càng sâu khiến cô càng muốn tự hỏi nó sẽ sâu tới mức nào?
__
Rồi như những gì đã nghĩ, mẹ cô đã biết rồi, thậm chí biết trước cô
Mẹ cô trông đau khổ lắm, cũng thất vọng giống cô. Dù sao hai người họ đã ở bên nhau lúc chưa có gì trong tay, hay nói đúng hơn là mẹ cô nuôi cha cô ăn học thành tài
Nhưng người mẹ bây giờ của cô thật sự khác biệt đối với cô
Mẹ cô nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, giọng nức nở kèm theo khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt
“Con phải khuyên cha quay về với mẹ và con, nghe chưa con gái?”
“Con khuyên cha con đi, không ai yêu cha con thật lòng bằng gia đình của mình đâu. Họ chỉ lợi dùng cha con thôi!”
“Chỉ cần cha con chịu quay về thì mẹ sẽ thay đổi.”
“Con là lý do, cũng là niềm hi vọng cuối cùng để khiến cha con quay về.”
Những lời này cứ văng vẳng trong tai cô, cô thật sự muốn trốn tránh và hét lên rằng cô không hề biết phải làm gì!
“Vâng..”
Cô run rẩy trả lời, đôi mắt nhắm lại để không thấy khuôn mặt cô từng mong ước nhìn thấy mỗi ngày kia nữa
__
Cô từng nghĩ và cố gắng an ủi bản thân việc khuyên nhủ cha chắc cũng sẽ dễ nhỉ? Dù sao cha cô cũng rất yêu thương cô
Nhưnh cứ mỗi khi cô nhắc đến việc này cha cô luôn lảng tránh, nói cách khác là không muốn trả lời
Đây là lần cuối cô thử
“Cha ơi..”
“Cha.”
“Mẹ nói cha chỉ cần quay về thì mẹ sẽ thay đổi, cha‐”
Vẫn như mọi khi, cha cô đổi chủ đề không hề muốn nhắc đến việc này
Cô đành mím môi và không nói gì nữa, nhưng đôi mắt của cô đã lặng lẽ trào ra những giọt nước mắt
Và rồi cha mẹ cô từ li thân chuyển sang li dị, cô từng gào khóc, năn nỉ vang xin họ đừng bỏ cô nhưng ai chẳng có cuộc sống riêng?
__
“Nếu cha mẹ li dị con sẽ chọn cha hay chọn mẹ?”
Mẹ cô dùng giọng nức nở hỏi con của mình
“Con muốn có cả cha và mẹ, có được không?”
“Nhìn mọi người ai nấy đều có cha mẹ ở bên còn con thì không, con buồn lắm.”
“Mẹ ơi, đừng bỏ con được không?”
“Mẹ ơi.”
Cô khóc lóc nhưng rốt cuộc khuôn mặt thất vọng của mẹ cô vẫn hiện lên qua ánh mắt sớm đã mất đi sự trong trẻo trước kia
Rồi một câu nói giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt cô
“Nhưng con không khuyên ngăn cha của con thì cuộc hôn nhân này mẹ không còn cách nào nữa, mẹ cũng có lòng tự trọng.”
“Không lẽ người ta đã đuổi đi nhưng mẹ vẫn đeo bám mãi không chịu đi? Mẹ cũng biết nhục vậy.”
Cô hoàn toàn cứng họng, một mùi cay đắng trào lên cổ họng, cô lại khóc
“Con không biết phải làm gì hết!”
“Làm ơn! Mẹ ơi! Con khôn biết làm gì hết!”
“Mẹ ơi..rốt cuộc con phải làm gì?”
“Con thật sự không biết, mẹ đừng đổ lỗi cho con có được không?”
“Con rốt cuộc phải làm gì?”
__
Tệ thật, biết trước họ sẽ li dị rồi nhưng không ai nói gì cho cô biết
Và có lẽ nếu mẹ cô không nói thì cô cũng không biết, cha cô cũng không có ý định nói cho cô
Cảm giác có chút trống rỗng, giống như bị mổ xẻ xong rồi khâu lại
Nhìn bề ngoài thì nguyên vẹn nhưng vết sẹo bên trong sẽ đem bám cả đời
Mặc kệ họ, cô không muốn quan tâm
Nói thì dễ nhưng khi tan học, đôi mắt cô luôn hướng về những gia đình đầy hạnh phúc khác. Có lẽ trong thâm tâm cô vẫn chứa một hình bóng hạnh phúc mà gia đình cô từng có, chỉ là nó nhạt nhòa đến mức cô không biết đó là thật hay giả
Cô mỉm cười, tò mò rằng họ có phải đang giả vờ hay không?
Một câu hỏi, hai phía
__
Tết năm nay không đầy đủ
Bà cô điện thoại rối rít hỏi hang cha và mẹ khi nào về
Nhưng cô biết, mẹ ở đây không phải mẹ của cô mà là vợ mới của cha
Thật tốt
Tết vui đến mấy cũng chỉ là khi ở bên gia đình, bọn họ đều có những thứ được gọi là “gia đình”. Còn cô thì không
Chỉ là cô có chút bất ngờ, những người trong nhà kể cả họ hàng đều biết đến vợ mới của cha, thậm chí còn thân thiết gọi một tiếng mợ hai. Hình như cha đã giới thiệu với mọi người từ lâu trừ bản thân cô, người mang danh con ruột của mình và vợ cũ
Cô tôn trọng hạnh phúc của cha cô, chỉ là cô cũng muốn được tôn trọng, cho tới khi chết cô chỉ có duy nhất một cha và một mẹ. Không có người thứ hai
“Dì.”
Cô lễ phép đáp lại theo cái gật đầu
__
Rồi có một ngày cô nhận ra, không phải cái gì cô cũng nên nhẫn nhịn
Từ khi cha mẹ cô li dị thì bà của cô thường xuyên lôi tên của mẹ cô ra chửi, còn nói đó chỉ là dạy dỗ
Thật sự bà cô luôn thích nói xấu về mẹ của cô với gia đình, thậm chí việc đó còn khiến mối quan hệ vốn đã tệ của cha và mẹ cô ngày càng tệ hơn trước kia
“Mày nói cái gì? Mày nói do tao mà cha mẹ mày li dị!?”
“Tại sao lại là do tao?”
“Tao nói không đúng à?”
Vốn dĩ chỉ là vài câu vu vơ nhưng lại khiến cô day dứt tận 4 năm hoặc là cả đời
Đến cuối cô vẫn đỏ mắt hỏi
“Vậy là do con sao?”
…