Khương Khanh Nhi vui vẻ nói:

“Nô gia chính là người hôm ấy đến chùa tránh tuyết, Khương Khanh Nhi. Đại sư còn nhớ ta chứ?”

Hoằng Nhẫn thoáng dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đỡ nàng đứng thẳng:

“Bần tăng nhớ rõ thí chủ.”

Nghe vậy, mặt mày nàng sáng lên, vui mừng nắm lấy tay hắn. Nhưng ngay sau đó, nàng khẽ cúi đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại, chợt kêu một tiếng:

“Ui da…”

Khương Khanh Nhi cúi xuống nhìn chân mình, giọng mang theo vài phần yếu ớt:

“Hình như nô gia bị trật chân rồi.”

Hoằng Nhẫn cúi đầu liếc nhìn bàn tay mình đang bị nàng nắm chặt, rồi lại nhìn sang chân nàng đang hơi nhấc lên, dáng vẻ như thực sự bị thương. Thấy vậy, hắn liền đỡ nàng dựa vào bức tường bên cạnh phố, định cúi xuống kiểm tra mắt cá chân cho nàng.

Nhưng Khương Khanh Nhi lập tức ngăn hắn lại. Dù sao nàng cũng chỉ đang giả vờ, liền lùi chân về phía sau, khẽ vẫy tay:

“Hẳn là không quá nghiêm trọng, chỉ cần hoạt động một chút là ổn thôi.”

Hoằng Nhẫn vốn định kiểm tra xem nàng có bị thương thật hay không, nhưng khi ngước mắt nhìn nàng, hắn thoáng thấy trong đôi mắt đó ánh lên một tia chột dạ. Hắn giữ vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt nói:

“Bần tăng thất lễ.”

Khương Khanh Nhi không hề bận tâm, vẫn ôm lấy tay hắn, cười cười:

“Sao lại thế, nô gia còn phải đa tạ đại sư mới đúng.”

Dứt lời, nàng lại ho khẽ vài tiếng, dáng vẻ mảnh mai như nhành liễu trước gió, giọng nói nhẹ nhàng:

“Gần đây nô gia bị cảm phong hàn, bên người không có ai, chỉ đành tự mình đi bốc thuốc. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp đại sư, ngài nói xem, chúng ta có phải rất có duyên không?”

Khóe môi Hoằng Nhẫn khẽ nhếch lên một chút, một độ cong gần như không nhận ra.

Có duyên… sao?

Hắn nhẹ nhàng rút tay khỏi tay nàng, chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu:

“Thí chủ vui vẻ là được.”

“Ơ…” Khương Khanh Nhi thoáng khựng lại, bĩu môi đầy tiếc nuối, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, tò mò hỏi:

“Không biết đại sư sao lại xuất hiện trước Yên Vân phường thế này? Ngài không phải hòa thượng sao?”

Hoằng Nhẫn thoáng trầm mặc. Nghĩ đến Việt Tư còn đang ở trong Yên Vân phường, ánh mắt hắn trầm xuống, chậm rãi đáp:

“Đệ tử Việt Tư đi theo Lục thiếu gia vào trong đó.”

Khương Khanh Nhi sửng sốt, lần này thực sự ngạc nhiên:

“Việt Tư?”

Hoằng Nhẫn khẽ gật đầu.

Khương Khanh Nhi nghĩ lại một chút, mới hiểu vì sao lúc trước Ân Thúy nói Lục Nguyên Triệt dẫn theo một thiếu niên đội mũ tới Yên Vân phường—hóa ra chính là Việt Tư. Vậy ra đây chính là lý do Hoằng Nhẫn cứ đứng mãi dưới gốc liễu, không tiến vào trong.

Nàng hỏi:

“Việt Tư sao lại đi cùng Lục thiếu gia?”

Hoằng Nhẫn sắc mặt không đổi, im lặng không đáp.

Khương Khanh Nhi lại tiếp tục:

“Nếu vậy, đại sư cứ vào Yên Vân phường tìm Việt Tư là được, cớ gì lại đứng mãi ở ngoài cửa thế?”

Ánh mắt Hoằng Nhẫn lướt qua phường lâu, nhìn những bóng dáng hoa nương rực rỡ bên trong, đôi mày hơi chau lại.

Thấy vậy, bên dưới tấm khăn che mặt, đôi môi đỏ mọng của Khương Khanh Nhi khẽ nhếch lên thành một nụ cười:

“Cũng đúng, đại sư là đệ tử Phật môn, không tiện ra vào chốn yên hoa này.”

Dứt lời, nàng lại nắm lấy tay áo Hoằng Nhẫn, nhìn thoáng qua y phục hắn đang mặc, cười cười:

“Nhưng cũng không sao, đến Yên Vân phường mà có hòa thượng đâu phải chuyện lạ, nhiều người còn cải trang mà vào.”

Nàng kéo nhẹ cổ tay áo hắn, giọng nói đầy hứng thú:

“Phố bên kia có một tiệm vải, đại sư thay một bộ y phục, đội thêm mũ, rồi theo nô gia vào trong. Cứ nói là nô gia mời khách là được. Lần trước ta tá túc trong chùa, vẫn chưa có dịp tạ ơn đại sư, vừa hay có thể mời ngài một ly trà, tỏ chút lòng thành.”

Hoằng Nhẫn bình thản đáp:

“Người xuất gia không màng cảm tạ, thí chủ không cần bận lòng. Nếu thí chủ muốn giúp, vậy phiền thí chủ vào trong gọi Việt Tư ra là được.”

Khương Khanh Nhi mím môi, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc? Nàng dựa vào cánh tay hắn, ra vẻ khó xử:

“Không phải nô gia không muốn giúp, nhưng ngài nhìn chân ta xem, thật sự khó mà đi lại. Dù có thể bước vào, nhưng Lục thiếu gia là ai chứ? Một vị thiếu gia có quyền thế như vậy, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện gặp. Tính tình hắn thất thường, nếu vô tình chọc giận hắn, e rằng ta còn bị đánh gãy chân thật.”

Hoằng Nhẫn lặng lẽ nghe nàng nói, gương mặt không chút cảm xúc, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Lục thí chủ chẳng phải nói ngài và ngài ấy là tri kỷ sao?”

Khương Khanh Nhi thoáng khựng lại:

“Ơ…?”

Lục Nguyên Triệt còn nói với hòa thượng là hai người bọn họ là tri kỷ ư?

Nàng gỡ khăn che mặt xuống, giả vờ làm bộ làm tịch:

“Đại sư không biết rồi, Lục thiếu gia hỉ nộ vô thường. Khi vui thì nói nô gia là tri kỷ, lúc không vui lại coi nô gia không bằng một ấm trà. Hôm nay hắn đến đây tìm vui, tâm trạng đang không tốt, đại sư lòng dạ từ bi, nhưng nô gia không muốn chuốc khổ vào thân. Vậy nên… đại sư vẫn tự mình vào trong gọi người thì hơn.”

Khuôn mặt Khương Khanh Nhi tinh xảo xinh đẹp, thần thái lại mang theo vài phần bi thương. Nếu là nam nhân bình thường nhìn thấy, e rằng đã sớm mềm lòng. Nhưng Hoằng Nhẫn không phải nam nhân bình thường.

Hắn lặng lẽ đỡ nàng đứng thẳng, nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng chỉ thản nhiên nói một câu:

“Thí chủ vẫn nên đi bốc thuốc đi.”

Hoằng Nhẫn nhìn xuống chân nàng, rồi lùi một bước, nhàn nhạt nói:

“Nếu chân không đau, vậy hãy đứng cho vững.”

Khương Khanh Nhi chớp chớp mắt, rồi thử nhón chân một chút—quả nhiên chẳng có chút đau đớn nào. Nàng cúi đầu, trong lòng dâng lên một chút bực bội. Hòa thượng này quả thực quá chất phác, không ăn mấy chiêu trò kia chút nào.

Nàng khẽ cắn môi, miễn cưỡng thừa nhận:

“Ui da! Hình như không đau nữa rồi.”

Hoằng Nhẫn không đáp.

Khương Khanh Nhi cũng không dây dưa thêm, nàng thả ống tay áo xuống, che đi sự bối rối trong lòng, rồi nhanh chóng chuyển đề tài:

“Nô gia muốn đi  bốc thuốc, nhưng là thuốc ngày mai mới cần, ngày mai đi lấy cũng chẳng sao. Nhưng mà đại sư, ngài không lo lắng Việt Tư ở bên trong phá giới sao? Nhỡ đâu bị hoa nương chuốc rượu, ôm trái ấp phải, chẳng phải là tổn hại tu hành sao?”

Nói xong, nàng lại bước đến gần hơn, giọng đầy vẻ nghiêm túc:

“Không phải nô gia dọa đại sư đâu. Lục thiếu gia thật sự không dễ chọc, nếu không thì làm sao có danh hiệu ‘Dương Châu tiểu bá vương’? Hôm nay hắn gọi thẻ đỏ đèn khác, nô gia đâu dám quấy rầy. Trừ phi…” Nàng ngừng lại một chút, nhướng mày cười, “…trừ phi đại sư có gan.”

Hoằng Nhẫn nhíu mày thật chặt, ánh mắt lạnh nhạt đối diện với đôi mắt linh động đầy gian xảo của nàng.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn chắp tay, khẽ cúi đầu:

“Làm phiền thí chủ.”

~~~~~~

Lát sau, trước cửa Yên Vân phường rực rỡ ánh đèn, Khương Khanh Nhi chậm rãi bước vào cùng một nam tử cao lớn, khoác trên mình bộ hoa phục trắng lam.

Người nọ thân hình đĩnh bạt, đầu đội tiêu dao khăn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, dung mạo tuấn mỹ nhưng trên mặt lại chẳng có lấy một tia biểu cảm.

Dưới ánh lồng đèn đỏ, sắc mặt lạnh lẽo của hắn dường như cũng nhuốm một chút ấm áp. Khương Khanh Nhi liếc nhìn hắn một cái, môi đỏ khẽ cong, cười rạng rỡ rồi kéo hắn bước qua ngạch cửa.

Ngay khi hai người vừa vào trong, hoa nương ở cửa lập tức reo lên:

“Ái chà~ vị công tử này đẹp trai quá! Hình như là lần đầu tiên đến đây?”

Khương Khanh Nhi liếc xéo nàng ta, giọng điệu đầy bá đạo:

“Người này là khách quý của ta, đừng có mà chọc ghẹo.”

Nghe vậy, đám hoa nương chỉ có thể ngượng ngùng lùi lại.

Bước qua bức bình phong chạm trổ hoa mẫu đơn, một sảnh lớn rực rỡ hiện ra trước mắt. Bên trong không gian rộng rãi, khách khứa đông đúc, ồn ào náo nhiệt. Một số người không tìm được chỗ ngồi, đành phải đứng chen chúc một bên.

Giữa cảnh tượng xa hoa phù phiếm này, một vị hòa thượng “cải trang” lặng lẽ bước vào, hòa mình vào nơi phong trần…

Bên trong thính đường, một sân khấu vừa vặn được dựng lên, trên xà nhà treo những rèm trướng hồng nhạt khẽ lay động. Trên lầu hai, các vị khách quý đã an vị, tựa hồ đang chờ mong điều gì.

Hoằng Nhẫn bước chậm lại giữa dòng người đông đúc, ánh mắt vô tình quét qua một thân ảnh trên xe lăn.

Đó là một nam tử khoác trên mình bộ hoa phục màu lam, mặt mày như bạch ngọc, đôi mắt phượng khẽ híp, tay cầm một chén trà, thần thái nho nhã.

Hoằng Nhẫn cảm thấy lòng mình hơi trầm xuống, lông mày vô thức chau lại. Nhưng hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chuyển hướng sang nhìn Khương Khanh Nhi, người đang cười đầy ẩn ý.

Nàng nhẹ nhàng đến gần hắn, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, nhẹ giọng trêu ghẹo:

“Đại sư đổi bộ tăng y, phảng phất có chút quen thuộc?”

Hoằng Nhẫn khựng lại một chút, rồi lập tức nghiêng mặt đi, lui một bước giữ khoảng cách, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Việt Tư ở đâu?” Hắn hỏi, không muốn để ý đến lời nàng.

Khương Khanh Nhi nghiêng đầu, lướt mắt qua trong sảnh một lượt rồi khẽ gật đầu:

“Hắn không ở đây, nhưng hôm nay hoa khôi đại hiến tài nghệ, Lục thiếu gia hẳn là ở tầng tốt nhất.”

Nói ,xong nàng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhanh chóng tìm thấy thân ảnh của Lục Nguyên Triệt ở một vị trí có góc nhìn đẹp nhất.

Khương Khanh Nhi lùi về sau một bước, khẽ nói:

“Hắn đang ở lầu hai. Nô gia sẽ dẫn ngài đi, nhưng nô gia còn đang nhiễm bệnh, không tiện vào trong, để tránh chọc Lục thiếu gia không vui.”

Dứt lời, nàng kéo cổ tay Hoằng Nhẫn, nhẹ nhàng che lại khăn mặt rồi hướng về cầu thang dẫn lên lầu hai.

~~~~

Lúc này, trong sảnh đường, khách khứa đã chờ đến mất kiên nhẫn, tiếng bàn luận mỗi lúc một lớn, có vài người thậm chí bắt đầu ồn ào.

Trên lầu hai, trong nhã gian, Lục Nguyên Triệt vốn là người tính tình nóng nảy, ngồi quá lâu đã bắt đầu không yên.

Nói là dẫn tiểu hòa thượng đến xem mỹ nhân, vậy mà Khương Khanh Nhi chưa thấy đâu, hoa khôi Như Liễu cũng chậm chạp chưa lên đài. Chờ đến mức hắn cảm thấy mông sắp nứt ra.

Hắn nghiêng đầu nhìn tiểu hòa thượng Việt Tư ngồi cạnh, mặt mày đỏ bừng, hiển nhiên đã bị hắn chuốc một ly rượu.

Lục Nguyên Triệt mất kiên nhẫn đứng phắt dậy, cầm bầu rượu trong tay, thẳng tay ném mạnh xuống sân khấu ở lầu một.

Chỉ nghe một tiếng “choang”, bầu rượu vỡ vụn, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.

Lục Nguyên Triệt quát lớn:

“Chơi bổn thiếu gia đấy à! Hoa khôi kia có ra hay không ra?”

Giọng hắn vang như sấm, chấn động đến mức cả thính điện phút chốc rơi vào tĩnh lặng.

Chẳng bao lâu sau, thính điện lại náo động, khách khứa sôi nổi đứng dậy. Trong đó, một nam tử thân hình béo tốt tức giận nói:

“Uống bao nhiêu rượu, uống bao nhiêu trà rồi! Người đâu! Chẳng lẽ hoa khôi kia không nhận ra ai nữa sao?”

Trên cầu thang, Hoằng Nhẫn cùng một người khác dừng bước, nhìn về phía đại sảnh đang ầm ĩ. Khương Khanh Nhi hơi nhíu mày.

Khương Hồng Diên đành phải sai người tiếp tục thúc giục Như Liễu. Thế nhưng bên Hương Các hồi lâu vẫn chưa đưa người tới. Nếu không phải nơi này không thể bỏ đi, bà đã tự mình qua đó gọi người.

Dù vậy, bà vẫn trấn định tự nhiên bước lên đài. Loại tình huống này, bà đã không chỉ gặp một hai lần. Đáng ngại nhất vẫn là Lục Nguyên Triệt – kẻ đang đi đầu làm loạn.

Khương Hồng Diên ôn hòa cười, trấn an:

“Lục thiếu gia đừng vội, các vị khách quý cũng đừng vội. Đã sai người đi thúc giục rồi. Cô nương nhà ta yêu cái đẹp, lần đầu ra mắt nên trang điểm có phần lâu hơn một chút. Tối nay, Như Liễu muốn xuất hiện với diện mạo đẹp nhất, đánh đàn xướng khúc tặng các vị.”

Thế nhưng, Lục Nguyên Triệt lại chẳng nể mặt. Vốn đã khó chịu vì bị Khương Khanh Nhi cự tuyệt, giờ lại thêm chuyện này khiến hắn càng giận dữ.

“Trang điểm mà phải mất cả ngày? Nàng ta định ăn diện thành tiên nữ hay sao? Ngươi coi bổn thiếu gia là kẻ ngốc à?”

Khương Hồng Diên chỉ biết cười làm lành:

“Lục thiếu gia bớt giận, sẽ xong ngay thôi. Vừa tới, Như Liễu nhất định sẽ xin lỗi các vị, tự phạt ba ly rượu.”

Lời vừa dứt, một thị nữ hoảng loạn chạy từ hậu đài ra. Nàng ta sợ hãi đến mức tay chân run rẩy, lắp bắp nói:

“Hồng… Hồng diều mụ mụ! Như Liễu… Như Liễu… Không xong rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play