Từ sau khi Lý Mặc đến một chuyến, Khương Khanh Nhi trở nên có chút thất thần. Nàng thường vô thức ngẩn người, nụ cười trên môi cũng nhạt đi ít nhiều.
Trước đó, Bùi gia từng mang sính lễ đến, nhưng Khương Khanh Nhi đã trả lại toàn bộ. Khi gặp Bùi Chi Nham, hắn chỉ có thể gượng cười, nói đôi lời cảm ơn, rồi giữa hai người cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa.
Thế nhưng, ngày hôm sau, Bùi gia lại sai người mang đến một ít lễ vật khác, nói là quà tạ ơn do Bùi lão thái chuẩn bị. Không phải thứ gì đắt đỏ, chỉ là một chút tâm ý cảm tạ. Dù vậy, Khương Khanh Nhi vẫn từ chối nhận, đều trả về cả. Dù sao chuyện kia vốn do nàng khơi ra, sao còn có thể nhận tạ lễ?
Kiều Điệt Y thì đang bận rộn trông nom Thúy Âm Lâu, còn Thanh Vân, từ sau khi khôi phục ký ức, thì cứ xuất quỷ nhập thần. Thỉnh thoảng có thể thấy hắn nằm phơi nắng trên mái nhà, đã không còn cái dáng vẻ khờ khạo dễ thương như trước nữa.
~~
Chẳng bao lâu, tiệm điểm tâm của Khương Khanh Nhi lại khởi sắc, khách ngày một đông, không biết là vì thèm món ngọt nàng làm, hay chỉ vì muốn nhìn nàng một chút. Trước cửa tiệm ngày nào cũng đông nghịt người.
Khương Khanh Nhi phải đóng cửa nghỉ tạm một thời gian. Đúng lúc ấy, nàng bất ngờ gặp lại Ân Thúy, người đến còn có cả Việt Tư. Hai người nói là được hoàng đế phái tới Dương Châu để hầu hạ nàng. Nghe vậy, dù vui, nhưng Khương Khanh Nhi cũng có phần ngượng ngùng. Nàng không thấy mình cần người hầu hạ, tự sống một mình vẫn rất ổn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT