Vũ công độc vũ luôn cô đơn.

Mọi người đều nhìn bạn ở dưới sân khấu nhưng trên sân khấu, vĩnh viễn chỉ có một mình bạn. Sân khấu và dưới sân khấu như có một bức tường vô hình, kéo dài khoảng cách giữa cô và khán giả.

Nhưng cô đã quen với sự cô đơn này và cũng giống như tất cả các vũ công, cô theo đuổi sự cô đơn này. Bởi vì, chỉ khi độc vũ, tất cả ánh đèn và ánh mắt mới tập trung vào một người.

Mọi người chỉ thấy cô xoay eo, thể hiện một đường cong mềm mại uyển chuyển, cánh tay giơ lên cũng là hình bán nguyệt mềm mại, thời gian dường như cũng vì cô mà mê mẩn dừng lại trong giây lát.

Sau đó nhịp điệu của cô thay đổi, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, chiếc quạt tròn trong tay cô theo động tác của cô như cánh bướm, phập phồng phập phồng vỗ. Chiếc quạt tròn cũ kỹ không biết đã được dùng bao nhiêu năm ở trong tay cô, dường như được đánh thức sinh mệnh, lại trở nên tươi tắn.

Không cần ngôn ngữ, mọi người đều hiểu đây là một buổi tối mùa hè, trên đầu có sao, xung quanh có đom đóm, một thiếu nữ ngây thơ nghịch ngợm cầm quạt bắt đom đóm.

Chủ nhiệm Liêu nghĩ sâu xa hơn một chút, vì thời thơ ấu ông từng xem đoàn hát này biểu diễn, lúc đó hát vở cổ "Bắc Tây Sương" được giữ lại ở địa phương, cô bé đóng vai Hồng Nương cầm chiếc quạt như vậy, chạy tới chạy lui trên sân khấu.

Động tác của họ hoàn toàn khác nhau nhưng vì chiếc quạt tròn đó, vì nơi này, lịch sử và khoảnh khắc này dường như có sự trùng hợp nào đó.

Trương Ái Anh đang âm thầm tán thưởng học sinh mà mình đã chọn ra bằng con mắt tinh đời, đang định nhân cơ hội khen ngợi cô vài câu với chủ nhiệm Liêu, đột nhiên phát hiện ông ấy lại đỏ mắt, vội hỏi: "Chủ nhiệm, ông sao vậy?"

Chủ nhiệm Liêu khoát tay, ra hiệu cho bà tiếp tục xem vũ đạo.

Mắt Trương Ái Anh cũng không nỡ rời mắt khỏi vũ đạo, đành phải tiếp tục xem trước.

Một điệu nhảy kết thúc, phòng tập lớn như vậy, mấy chục người lại đồng loạt im lặng trong giây lát. Thẩm Kiều Ninh một mình đứng đối diện họ, vẫn còn thở dốc sau khi nhảy nhưng ánh mắt cô lại bình tĩnh.

Không cần ai công bố kết quả, cô biết, cô đã thắng.

Sau khoảnh khắc đó, mọi người hoàn hồn khỏi sự rung động, chủ nhiệm Liêu dẫn đầu vỗ tay, những người phía sau cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng trong phòng tập lớn.

Trong lòng mọi người đều ngơ ngác, chỉ còn một ý nghĩ, hóa ra đoàn văn công nhỏ bé này của họ thật sự có người có thể tự biên đạo múa sao? Nói các khác là đoàn văn công của họ cũng không tệ đến vậy ư?

Đặc biệt là những người vừa mới nói xấu sau lưng Thẩm Kiều Ninh, đột nhiên họ cảm thấy mặt mình đau rát, rõ ràng là người ta có tự tin nên mới dám mời chủ nhiệm đến xem cùng mà!

Chủ nhiệm Liêu cầm cuốn sổ bìa da lớn đã chuẩn bị sẵn đi tới, đột nhiên ý thức được điều gì, cười nói: "Trước đây mọi người xem nhảy múa thường thích đứng đối diện chúng tôi xem, chỉ có tôi và cô Trương Ái Anh mới nhìn thấy chính diện, hôm nay đều thông minh rồi, biết đứng bên cạnh chúng tôi để xem."

Trong lòng Chân Tuyết khó chịu vô cùng, cô ta cũng đứng cùng mọi người, chủ nhiệm Liêu nói vậy, dường như mọi người đều cố ý đứng ở đây để xem Thẩm Kiều Ninh vậy. Cô ta thầm chửi rủa, không chú ý đến sắc mặt Tông Tiểu Cầm ở bên cạnh trắng bệch, vẻ mặt đầy ác độc. 

"Tôi cảm thấy vui mừng vì đoàn chúng ta có thể xuất hiện nhân tài như vậy." Ông đưa cuốn sổ lớn kia qua: "Đây là phần thưởng cho em, em nói đúng, vũ đạo cũng giống như các loại hình nghệ thuật khác, cần sáng tác, cần đổi mới."

Thẩm Kiều Ninh mỉm cười nhận lấy.

Chủ nhiệm Liêu lại lấy ra hai đồng từ trong túi: "Em tự đi chọn một cây bút máy yêu thích, tiếp tục giữ vững tinh thần sáng tác." Thật ra vì trước khi đến ông không chắc Thẩm Kiều Ninh có nhảy được không, sổ là đồ dư ở nhà, ông tiện tay cầm đi, bút máy thì chưa mua sẵn, nếu cô nhảy không được, hai đồng này sẽ tiết kiệm được.

"Cảm ơn chủ nhiệm Liêu." Thẩm Kiều Ninh thản nhiên nhận lấy.

Cô đã nói rồi, cô chỉ biết nhảy múa nhưng vẫn có thể sống rất tốt.

"Em yên tâm, chuyện hồ sơ tôi sẽ giúp em làm xong trong hai ngày này." Chủ nhiệm Liêu nhỏ giọng nói với cô một câu rồi quay sang mọi người: "Lần độc vũ này, quyết định là Thẩm Kiều Ninh, mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người im lặng, chủ nhiệm Liêu hài lòng gật đầu, "Vậy được, các em tiếp tục luyện tập..."

"Chủ nhiệm." Thẩm Kiều Ninh thấy ông bắt đầu nói lời kết thúc, đành phải cắt ngang: "Còn một chuyện nữa ạ, những lời đồn trước đây mong chủ nhiệm có thể trả lại sự trong sạch cho em, em chỉ muốn nhảy múa cho tốt, không muốn bị những chuyện vụn vặt đó làm phiền."

"Ồ, tôi quên mất, theo điều tra và quan sát của chúng ta trong mấy ngày nay, đồng chí Thẩm Kiều Ninh quả thật không có qua lại với thanh niên nam giới ngoài đoàn, ngược lại, tôi phát hiện em ấy là một đồng chí rất cần cù tốt bụng. Những lời bịa đặt vô căn cứ, mọi người đừng nói nữa."

Sau khi chủ nhiệm Liêu nói xong, lại nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến Tông Tiểu Cầm.

Thẩm Kiều Ninh hiểu, giành được suất độc vũ, có thể chuyển hồ sơ đến ở lại đoàn vững chắc, trả lại sự trong sạch cho cô, có lẽ đã là kết quả tốt nhất rồi.

Chủ nhiệm không hy vọng đoàn của ông ấy thật sự có chuyện xấu, dù sao đây cũng là đoàn văn công do ông phụ trách, việc điều tra bên Tông Tiểu Cầm đương nhiên cũng là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, lúc đó Tông Tiểu Cầm dám lừa nguyên chủ nói Triệu Gia Thạch bảo cô ta đến nông thôn, có lẽ cũng đoán chắc dù chuyện này có bị vạch trần, Tông Tiểu Cầm lừa người cũng không bị trừng phạt quá nặng, nghe nhầm, nói sai, làm sai, cô ta có vô số lý do để bào chữa, ngược lại người có tư tình sẽ chịu thiệt.

Ý của Tông Tiểu Cầm có lẽ là, nếu nguyên chủ thông minh một chút, để không bị đuổi khỏi đoàn văn công thì cũng phải âm thầm nuốt cục thiệt thòi này, chỉ là cô ta không ngờ, Thẩm Kiều Ninh lại dám phản đòn hắt nước bẩn trở lại. Quả không hổ là mắt xích quan trọng trong sách lấy mạng nguyên chủ.

Thẩm Kiều Ninh hiểu rõ những điều này, nhìn Tông Tiểu Cầm và Chân Tuyết bằng ánh mắt khác.

Chân Tuyết bị cô nhìn khó chịu, ánh mắt đó là gì, thương hại à? Đồng cảm à? Chân Tuyết đây cần ai thương hại sao? Thật nực cười!

Cô Trương vẫn còn ở đó, Chân Tuyết không dám nói gì, trừng mắt nhìn lại.

Tông Tiểu Cầm, ha ha, chắc chắn người tiếp theo sẽ là Chân Tuyết. Thẩm Kiều Ninh lắc đầu, trong mắt chỉ lộ ra một ý, cô thật thảm. Cô chọc tức Chân Tuyết đến suýt ngã ngửa, còn bị cô Trương nói: "Chân Tuyết, em lại nhăn nhó làm gì vậy."

Chân Tuyết sắp tức nổ phổi rồi.

Sau khi xác định độc vũ là của Thẩm Kiều Ninh, Tông Tiểu Cầm quả nhiên không được sắp xếp vào múa tập thể, vẫn tự mình luyện tập nhưng cô ta không còn cơ hội lên sân khấu nữa, thời gian cô Trương chỉ dạy cô ta ít đi rất nhiều, cơ bản là dùng để theo dõi Thẩm Kiều Ninh và múa tập thể.

Thẩm Kiều Ninh vẫn luyện tập múa phi thiên Đôn Hoàng, mấy ngày nay cô luyện tập cường độ cao, sau khi giành được múa quạt, cô cảm thấy nhảy phi thiên cũng thuận tay hơn nhiều, nhảy lên cao hơn và nhẹ nhàng hơn, còn có dư sức để kiểm soát độ chính xác và đẹp mắt của động tác.

Trương Ái Anh đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy bà đã nhặt được bảo vật, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của lãnh đạo thành phố khi nhìn thấy điệu nhảy này. Bà tin vào năng lực của Thẩm Kiều Ninh, dù sao hôm nay, ngay cả chủ nhiệm Liêu cũng xem đến rơi lệ...

Sau khi giải tán, cuối cùng Đổng Kiều cũng không chạy mất tăm như mấy ngày trước, tiến đến bên cạnh Thẩm Kiều Ninh: "Cô đừng đi vội, chờ bất ngờ đấy." 

Thẩm Kiều Ninh thấy anh ấy thần bí như vậy, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh đã làm xong giày rồi không?"

Đổng Kiều kinh ngạc: "Sao cô biết? Vậy không còn bất ngờ nữa rồi."

"Bất ngờ, chỉ cần làm được, đều là bất ngờ cả."

Cuối cùng đợi mọi người đi hết, Đổng Kiều đi đến tủ quần áo lấy ra một gói đồ, mở ra, một đôi giày mũi cứng bằng satin màu hồng nhạt nằm yên bên trong.

Trên mũi giày được đính nơ bằng dây thun nhỏ, hai dải ruy băng màu hồng rủ xuống gót giày, một cơn gió thổi qua, bay phấp phới.

Mắt Thẩm Kiều Ninh sáng lên, không thể tin được cầm một chiếc lên, nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Đổng Kiều, đây đúng là bất ngờ lớn. Anh chưa từng thấy đồ thật sao có thể làm tốt như vậy thế?"

Đổng Kiều cười hiền lành: "Cô thích là được, mang vào thử xem?"

"Được."

Thẩm Kiều Ninh cởi đôi giày múa đã phai màu, thay đôi giày mũi cứng mới màu hồng nhạt vào, giống như vô số lần trong quá khứ, cô quấn dải ruy băng quanh mắt cá chân, thắt một nút nhỏ xinh xắn.

Cô như một đóa bồ công anh, được gió xuân ngoài đồng thổi qua, không kìm được bay lên. Cô chạy, nhảy, xoay tròn trong phòng tập rộng rãi...

Xoay đến vòng thứ ba cô đã không giữ được thăng bằng, mấy ngày nay cô đều bận luyện múa quạt, thật sự không có thời gian luyện ba lê. Nhưng cô vẫn rất vui, mắt phát sáng: "Đổng Kiều, cảm ơn anh nhé, tôi thật sự rất thích đôi giày này!"

Đổng Kiều nhìn Thẩm Kiều Ninh, đột nhiên tán thành việc cô đổi sang học ba lê. Cô nhảy múa cổ điển cũng đẹp nhưng khi nhảy ba lê, cô chính là nữ thần Athena, là hoa đào đẫm sương, là tuyết đọng trên tiên sơn, là tổng hòa của vẻ đẹp mà phàm nhân khó có thể sánh bằng.

Anh không biết nên nói gì nữa, lắp bắp: "Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi, lát nữa tôi làm thêm một đôi nữa cho cô."

Thẩm Kiều Ninh bị anh chọc cười, đi tới lấy cuốn sổ mà chủ nhiệm Liêu vừa thưởng cho cô: "Cho anh này."

"Hả? Cái này là..."

"Không thể để anh làm giày giúp tôi không công được, tôi vốn định đưa phiếu công nghiệp đó cho anh nhưng bây giờ lại có việc khác cần dùng, chỉ có thể đưa cái này cho anh trước. Đến tháng sau phát lương, anh cần phiếu gì, phần của tôi cứ tùy anh chọn."

Đổng Kiều liên tục xua tay: "Tôi thường giúp mọi người làm đồ, không cần như vậy."

Thẩm Kiều Ninh nhét sổ vào tay anh ấy: "Mau nhận lấy đi, nhân lúc này tôi dạy anh kỹ thuật song phi yến, còn muốn học gì nữa, anh nói đi, tôi dạy được hết."

"Đúng đúng đúng, cô dạy tôi nhảy múa là được rồi, đồ thì không cần đâu, sổ tốt như vậy, tôi lại không biết sáng tác..."

"Anh còn nói nhảm nữa là tôi đi đó."

Đổng Kiều đành phải nhận lấy, còn lải nhải: "Chuyện phiếu ấy, tuyệt đối đừng đưa tôi nhé, lương của cô thấp hơn chúng tôi, bản thân còn túng thiếu..."

Thẩm Kiều Ninh bất đắc dĩ lại buồn cười gật đầu: "Biết rồi, tôi nói kỹ thuật cơ bản của song phi yến trước..."

Cô chính thức vào khoa kịch múa dạy nhảy đã hai năm, trên thực tế, cô đã bắt đầu giúp ân sư dạy các đàn em từ rất sớm, khi các thầy cô có việc đột xuất ra ngoài, đều là cô dẫn dắt mọi người luyện tập.

Đổng Kiều thử theo kỹ thuật cô nói, có chút khó tin: "Thật sự cao hơn rồi, những kỹ thuật này, sao cảm giác còn hữu dụng hơn cô Trương nói vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play