Thẩm Kiều Ninh chìm đắm trong viễn cảnh về một đoàn múa ba lê của riêng mình. Quý Ngọc Lan nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng thầm nghĩ, may mà cô ấy đã nhắc đến chuyện này với Cố Chi Yến từ trước. 
Còn Nguyên Tĩnh Trúc thì cảm thấy hơi tiếc nuối, cô ấy vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Thẩm Kiều Ninh xưa nay có suy nghĩ rất rõ ràng và hợp lý, nghe theo cô chắc chắn không sai. Nhưng lần này, cô lại không đưa ra câu trả lời cụ thể khiến Nguyên Tĩnh Trúc mất đi một tiêu chuẩn để tham khảo.
Sau khi trở về đoàn văn công, mọi người lại tiếp tục những ngày tháng tập luyện hằng ngày, không ngừng phát triển theo hướng “một chuyên môn, nhiều kỹ năng”. Dù giải thưởng chưa được công bố nhưng lãnh đạo đoàn đã quyết định đưa vở múa kịch “Sâm Linh” vào danh mục biểu diễn Tết, dự kiến sẽ được trình diễn tại nhà hát ca múa thành phố vào dịp năm mới để người dân trong tỉnh được chứng kiến thực lực của đoàn văn công quân đội.
Tác phẩm ngắn “Bảo vệ” cũng được xếp vào chương trình ca múa, dù chỉ cần một bệ tròn nhỏ nhưng hiệu quả không thua kém gì một vở múa kịch hoàn chỉnh, có thể dùng để làm tiết mục kết thúc hoành tráng. Nhờ vậy Thẩm Kiều Ninh có thêm chút thời gian rảnh rỗi, không còn lén tập múa mỗi tối nữa, một tuần có vài buổi tối cô sẽ đến học hỏi ở đội thiết kế sân khấu.
Cô nhận ra rằng, các văn công trong đội thiết kế sân khấu có tính cách khá khác so với những người tập múa từ nhỏ, họ thẳng thắn và phóng khoáng hơn. Trong đoàn văn công, họ luôn là những người bị điều động đi làm các công việc tay chân, từ khiêng đèn, khiêng đạo cụ đến khi nhà hát lớn có buổi diễn mà thiếu ghế ngồi cho khán giả, cũng chính họ bị gọi đi kê ghế. Trong khi đó, những việc này chưa bao giờ đến lượt đội múa đảm nhận. Thành viên của đội thiết kế sân khấu thường tự gọi mình là “công nhân” và cũng tự xem bản thân là những người chuyên phục vụ các đội khác.
Thẩm Kiều Ninh nói với họ rằng, nếu đã là một đội thì chúng ta đều bình đẳng như nhau. Thiết kế sân khấu có rất nhiều triển vọng, nếu rảnh rỗi thì có thể thiết kế thêm. Dù chưa chắc đã dùng đến nhưng ít nhất cũng là một cách rèn luyện bản thân.
“Ý tưởng cho sân khấu hoàn toàn có thể táo bạo hơn, hiện tại có thể trông nó rất phi thực tế nhưng chẳng phải những tác phẩm xuất sắc đều bắt đầu từ những điều như vậy sao? Nếu không vượt ra khỏi khuôn khổ, có thể sẽ không thất bại nhưng cũng chẳng bao giờ thành công.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play