Lục Lân trầm giọng nói: “Phụ thân ta và sư phụ có tình đồng niên. Khi ta bái nhập môn hạ của sư phụ, cũng là nhờ phụ thân hết sức thúc đẩy. Người nói người ngưỡng mộ tài học và nhân cách của sư phụ, nhưng ta không ngờ, đến tận lúc này, chính người lại là người kiên quyết muốn ta cắt đứt quan hệ với sư phụ nhất.”
“Ta biết nếu không có sự che chở của phụ thân, hẳn ta đã bị giáng chức đi địa phương từ trước khi nhậm chức Cung sứ, có lẽ cả đời cũng không thể quay lại kinh thành. Ta cũng biết, nếu ta tiếp tục kiên trì, người phải gánh vác khó khăn sẽ là phụ thân. Ta hành động tùy tiện nhưng đến lúc nguy hiểm lại phải dựa vào phụ thân bảo vệ… Vậy nên, ta có nên giống đại ca, đi theo con đường mà phụ thân đã định sẵn, trước tiên làm quan chức ở viện học, sau đó đến những vùng phồn hoa rèn luyện, từng bước vững chắc, đợi ngày quay về kinh thành thì có thể vào nhậm chức tại Nhị phủ Tam ty, cuối cùng như gia gia hay phụ thân, bước lên ngôi vị tể tướng không? Nhưng con đường đó, không phải con đường ta mong muốn.”
Thi Uyển lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng đầy ngưỡng mộ và say mê. Quả nhiên nàng chưa bao giờ nhìn lầm hắn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chịu mở lòng nói với nàng về tâm tư của mình.
Nàng nhẹ giọng nói: “Nhà họ Thi chúng ta, hay nói rộng ra là An Lục chúng ta, mấy đời nay, khắp mấy trăm dặm quanh đây chưa từng có lấy một vị tiến sĩ. Người như phu quân, một bậc tài tử bậc nhất, với chúng ta mà nói, áo tử sắc đã là quan lớn vô cùng chứ đừng nói đến những nhân vật như Vương tướng gia. Ta thật vui mừng khi thấy một vị quan như vậy không phải chỉ nghĩ đến việc kiếm thật nhiều bạc, nạp thật nhiều thiếp, hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà lại một lòng vì nước, vì dân.”
“Nhưng chắc chắn không phải ai cũng giống phu quân. Phần lớn người ta đều mong cầu công danh, phú quý. Như phụ thân, một vị quan lớn nhưng không làm điều ác đã là điều hiếm thấy rồi. Phụ thân và đại ca ngăn cản phu quân, cũng chỉ vì lo lắng cho phu quân, không muốn để phu quân mạo hiểm mà thôi.”
Lục Lân nhìn nàng, bỗng bật cười, nói: “Ta chợt cảm thấy, có thể nghe được một câu như vậy từ dân chúng An Lục các người cũng đã đủ rồi. Nếu sư phụ nghe thấy, hẳn cũng sẽ rất vui.”
Thi Uyển cũng đỏ mặt cười theo. Nàng cảm thấy dường như mình đã an ủi được hắn, đây là điều hiếm hoi nàng có thể làm cho hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT