Sáng sớm hôm sau, vừa ra khỏi cửa, Thi Uyển liền trông thấy Lục Lân đang đứng ngoài cổng. Hắn nhìn nàng trước, sau đó ánh mắt dừng lại trên đầu nàng.
Sáng nay, Thi Uyển cũng đã ngắm kỹ cây trâm ngọc kia một lượt. So với tối qua thì nó đẹp hơn gấp trăm lần. Nàng cài lên tóc, quả thật rất hợp với mình. Nàng hơi cúi đầu, hỏi hắn: “Thế nào?”
Lục Lân mỉm cười: “Đẹp lắm. Còn đẹp hơn ta tưởng. Mấy đóa hoa này cài trên đầu nàng như có linh khí vậy.”
Thi Uyển sờ lên cây trâm trên tóc, khẽ bật cười.
Hắn bước lên, nắm lấy tay nàng: “Ta phải đi rồi, nhưng tiết Hạ Nguyên sẽ quay về. Trước lúc đó, ta sẽ sai bà mối đến dạm hỏi. Lần sau gặp lại, ta đã là vị hôn phu của nàng rồi.”
Người trước mắt từng là phu quân nàng, lẽ ra đã quen thuộc, vậy mà lúc này, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác e ấp, ngượng ngùng, ngọt ngào như thiếu nữ gặp tình lang. Cảm xúc ấy tựa sóng xuân dập dờn lan rộng trong tim, như thể lấp đầy cả tâm khảm, tràn trề muốn vỡ òa.
Nàng hỏi hắn: “Chàng cưỡi ngựa sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play