Nhà Lý tướng quân mời hậu bối đi diễn luyện kỵ xạ, bởi vậy lão tam của Lục gia, Lục Dược và Lục Lân đều mặc kình trang tay áo hẹp, oai hùng lưu loát, rất có thái độ thiếu niên tâm huyết, nhất là Lục Lân, bình thường hắn luôn có vẻ chi lan ngọc thụ, thanh tuyển nhanh nhẹn, hiện giờ mặc võ phục, càng thêm mấy phần khí chất sắc bén, lại là khác với thường ngày, làm cho người ta không dời mắt đi được.
Hắn cùng Lục Dược không ngồi xe, đều cưỡi ngựa, dẫn tới người qua đường liên tiếp quay đầu nhìn lại.
Thi Uyển ngồi trong xe ngựa, nhìn thân ảnh của hắn từ phía sau, một hồi cảm thấy vui mừng, một hồi lại cảm thấy cô đơn.
Hắn quả thực quá chói mắt, mà có khi nào hắn không chói mắt đây?
*
Lý gia từng là quốc công khi khai quốc, hiện giờ giáng cấp làm tướng quân, bởi vì tổ trạch quá nhỏ, địa thế lại thấp, ẩm ướt quá, bởi vì ở trên đường phố mới mua vườn lớn, lần này lễ nạp chinh của nữ nhi được cử hành ở trong tân viên.
Lúc bọn họ xuống xe ngựa, vừa lúc phía trước có một đám khách nhân đến, Thi Uyển nghe được người Lý gia phía trước hô: "Gần đây Quận hầu phu nhân khỏe chứ, lần trước gặp đã là năm trước đấy!"
Thi Uyển không quen biết với quan to quý nhân trong kinh, không biết trong kinh có mấy quận hầu, nghe nói như thế, nàng không khỏi giương mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trước một phụ nhân trung niên châu ngọc đầy ắp, bên cạnh có một công tử trẻ tuổi áo gấm hoa phục đi theo, nàng lại nhìn xe ngựa đang được hạ nhân dắt tới cửa hông, phía trên treo đèn lồng viết hai chữ "Trường Bình".
Cho nên, phía trước chính là phu nhân cùng con của bà ở Trường Bình quận hầu phủ? Người đính hôn rồi lại từ hôn với Vương Khanh Nhược, là hắn sao?
Nàng nghĩ đến những thứ này, không khỏi lặng lẽ nhìn Lục Lân, quả nhiên chỉ thấy hắn không nhúc nhích nhìn người phía trước.
Quả nhiên, đây chính là người từ hôn Vương cô nương kia. Lục Lân cũng nhìn thấy hắn ta, có lẽ lúc này trong lòng hắn có chút không cam lòng, có lẽ còn sẽ hối hận vì tới chỗ này.
Không biết người của hầu phủ Trường Bình quận có nhìn thấy bọn họ hay không, dù sao bọn họ cũng xem như không thấy được, Lục Lân cũng làm bộ không thấy, hai bên cũng không thương lượng, tất cả đều tự do theo người Lý gia vào trong hoa viên.
Tân viên này vốn là cải tạo từ một khu vườn ngắm cảnh, bên trong không cứng nhắc như nhà cửa bình thường mà là chim hót hoa nở, kỳ thạch trúc xanh, tú lệ.
Sau khi chúc mừng chủ nhân Lý gia, Lục Lân cùng với đám hậu bối trẻ tuổi diễn luyện cưỡi ngựa bắn cung, Thi Uyển thì cùng Điền thị đi gặp tiểu cô nương Lý gia Lý Sính Đình, cũng đi gặp Lục Dao.
Thi Uyển đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ hành lễ, nói lời khách sáo, trên mặt mang mấy phần nét cười, nội tâm lại xa cách. TN Team x TYT
Ngược lại Điền thị lại rất thân thiện với Lục Dao, nàng ta cười nói tự nhiên, hoạt bát hoạt bát, dáng vẻ khéo léo, như mọi việc đều thuận lợi. Rất rõ ràng, lần này không có mẹ chồng ở bên cạnh, cũng không có đại tẩu áp chế, nàng ta đang dồn hết sức muốn hiển lộ bản lĩnh, kiếm chút danh tiếng.
Do nàng ta thể hiện bản thân trước mặt người khác nên không ai chú ý tới Thi Uyển, nàng liền một mình yên tĩnh đợi ở một bên.
Mãi cho đến khi có người nói, các nam nhân đánh mã cầu ở sân tập bắn, không bằng cùng nhau đi xem một chút.
Thi Uyển cũng muốn đi, liền cùng các nữ quyến đi tới bãi bắn bia.
Khi các nàng đi, trên sân đang chiến đấu kịch liệt.
Trên sân, một đám người đều là nam tử trẻ tuổi, có người thành hôn, cũng có người chưa thành hôn, công tử Trường Bình quận Hầu phủ và Lục Dược, Lục Lân cũng ở đây.
Rõ ràng bởi vì nữ quyến đến, các nam tử cưỡi ngựa đánh cầu càng sục sôi một chút, không khí cũng càng khẩn trương lên.
Nhưng rất nhiều người đều đang nhìn Lục Lân, Thi Uyển liền nghe người bên cạnh nghị luận: "Nhìn xem, Nhị Lang của Lục gia cũng ở đây!"
"Hắn cưỡi lên ngựa thật là đẹp mắt!"
"Hắn không cưỡi ngựa cũng đẹp mắt mà!" ( truyện trên app t.y.t )
...
Các nàng đều đang nhìn hắn, Thi Uyển yên lặng rời khỏi vị trí chen chúc nhất, đến bên cạnh đám người, nhìn bóng ngựa trên sân thi đấu.
Trên cánh tay công tử Trường Bình quận hầu phủ buộc dây lưng vàng, xông lên phía trước, cũng quy hoạch sách lược trận đấu, tựa hồ là đội trưởng đội vàng.
Bên này Lục Lân đang buộc dây lưng lụa đỏ, đội trưởng dường như là hậu bối của Lý gia. Thi Uyển biết trước kia Lục Lân không chỉ văn chương tốt, cưỡi ngựa bắn cung cũng không tệ, bây giờ nàng mới biết tư thế oai hùng bừng bừng, khí vũ hiên ngang của hắn ở trên sân bóng ngựa.
Rất nhanh nàng đã ý thức được, bên chiếm cứ thượng phong chính là công tử quận hầu phủ bên kia.
Đồng đội bên Lục Lân không biết là tài nghệ không bằng người hay là tính tình ôn hòa, đều không có loại khí thế cố gắng phấn đấu. Mãi đến khi công tử quận hầu phủ từ giành bóng của đội đỏ, người của đội đỏ nhất thời bất cẩn, rơi từ trên ngựa xuống.
Công tử quận hầu phủ vung gậy đánh cầu cười nói: "Đừng đoạt, bại tướng dưới tay mà thôi!"
Đội vàng vào cầu, trận đấu tạm thời ngừng lại, người kia ngã vật từ trên ngựa xuống sân bóng, Lý Sính Đình lập tức tiến lên đỡ hắn, cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
Thi Uyển mới biết đó chính là tân lang quan của Lý Sính Đình hôm nay đến đây hạ sính lễ.
Những người khác cũng có người vây quanh, hoặc là phu nhân, hoặc là tỷ muội, cầm khăn tay lau mồ hôi cho người khác, vừa gọi nha hoàn đi múc nước.
Thi Uyển nhìn Lục Lân, nàng không khỏi sờ lên khăn tay đặt trên người mình.
Nhưng hắn không xuống sân mà ở đây nói gì đó với đồng đội còn lại, tựa hồ là đang định ra chiến lược.
Công tử quận hầu phủ cuồng ngạo, lại có chuyện Vương Khanh Nhược, người khác có lẽ không sao cả nhưng chắc là Lục Lân không muốn hắn ta thắng.
Không bao lâu, nửa trận sau đã bắt đầu.
Dường như là trước đó đã cổ vũ sĩ khí, đội đỏ bên này thay đổi thái độ ôn hòa trước đó, khí thế mạnh hơn rất nhiều, Lục Lân làm đội trưởng bắt đầu chỉ huy, cũng thành tiên phong, nhiều lần đối trận với công tử quận hầu phủ.
Trên trận có mấy nam tử xuất thân võ tướng, rõ ràng có võ công trong người, thí dụ như quận hầu công tử kia, Lục Lân không biết võ, về độ động tác thì hơi kém nhưng có thể dự đoán phương hướng và động tác của người khác, mấy lần tiên phát chế nhân, lại biến nguy thành an.
Điều này không thể nghi ngờ là khiến cho công tử quận hầu phủ tức giận, coi hắn là đối tượng trọng điểm kiềm chế cân bằng.
Thi Uyển liên tục lo lắng thay Lục Lân.
Sau đó, thời gian nhanh chóng trôi qua, Lục Lân lại bị đội quân vàng áp chế mạnh mẽ không cách nào phá vây, mắt thấy không cách nào xoay chuyển thế cục, lại ở thời khắc cuối cùng, do Lục Lân đánh mã cầu cho Lục Dược, Lục Dược tiến được một cầu, lại ở lúc công tử quận hầu phủ đối chọi gay gắt với Lục Lân, một người khác của đội đỏ tiến lên, cướp mã cầu đánh vào một cầu.
Hai người vào cầu này đều là người chuẩn xác nhất, lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, ngay từ đầu Lục Lân đã không định để mình vào cầu, mà là dùng mình hấp dẫn sự chú ý của đội vàng, những người khác vào cầu giành được thắng lợi.
Công tử quận hầu phủ thua bóng, tức hổn hển ném gậy đánh cầu.
Kết thúc trận bóng ngựa, người đánh bóng đều rời sân, Lục Lân cũng xuống ngựa, từ trên sân đi tới bên cạnh.
Thi Uyển nắm chặt khăn trong tay, hít sâu hai cái, lập tức đi về phía hắn, nhưng khi đi được một nửa nàng đã nhìn thấy mấy tiểu cô nương vây quanh hắn, trong đó còn có di nương Lý gia, tính ra, đó cũng coi như biểu tỷ muội của hắn.
Nàng cứng đờ tại chỗ, dừng bước, quay đầu nhìn hoa bên cạnh, sợ có người chú ý tới mình, giả vờ mình đã đi ngắm hoa từ sớm.
Mọi người ở bãi bắn bia nói đùa trong chốc lát, có một ma ma Lý gia đi tới, nói với Lý Sính Đình: "Ôi, sao cô nương lại chạy tới đây, chờ chút chuẩn bị vào yến hội, các cô cô của người đang kiểm kê người bồi tân nương tử đấy!"
Lý Sính Đình liền kéo một người bên cạnh nói: "Nhị tỷ, còn có tam tỷ bên kia cùng đi với muội đi."
"Còn các tẩu tử cùng thế hệ thì sao?" Mụ mụ kia nói.
Lý Sính Đình quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối mắt với Thi Uyển, liền nói: "Còn có nhị biểu tẩu Lục gia!" Nói xong liền kéo nàng tới: "Biểu tẩu ngồi một bàn với ta đi, các nàng nói muốn tẩu tỷ muội cùng thế hệ ngồi cùng nhau."
Thi Uyển rất thích biểu muội thuần túy này, cười khẽ với nàng ấy, gật gật đầu.
Lúc này, vị ma ma kia lại nói: "Không, không được..." Nói xong, bà ta khó xử nói: "Cái này, tốt nhất là người chưa thành hôn, hoặc là người thành hôn đã có con, bình thường người ba năm không có con cái thì không nên."
Vị ma ma cười xấu hổ, Lý Sính Đình thì ngạc nhiên, Thi Uyển sợ làm người ta khó xử, vội vàng nói: "Thì ra còn có quy củ như vậy, ta không hiểu, nói như vậy thì có thể gọi Tam đệ muội nhà chúng ta, nàng ấy nhanh nhẹn, sinh con sớm, có thể có được điềm tốt."
Ma ma kia liền thuận thế nói: "Đúng vậy đúng vậy, chính là cầu cát lợi sớm sinh quý tử, để ta đi tìm nàng ấy." Nói xong liền cười với nàng, kéo Lý Sính Đình cùng hai cô nương khác rời đi.
Thi Uyển nhìn bóng dáng các nàng đi xa, loại ý nghĩ sợ có người chú ý đến mình lần nữa cuốn tới, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn chung quanh, lại có vú già đến gọi người vào tiệc, nàng liền lập tức lẫn vào trong một đám phụ nhân, tựa hồ muốn bao phủ bóng dáng của mình.
Sau yến hội còn phải dùng trà cùng với đưa đồ thêu may cho nhà trai vân vân, vô cùng náo nhiệt, Thi Uyển lại cảm thấy có chút khó chịu, sợ mình lại đứng sai vị trí, liền rời khỏi đại sảnh, đến bên cạnh một hồ nước.
Trong hồ nước, từng chiếc lá sen xanh biếc như lọng che, đại đa số hoa sen đều đã rụng, chỉ có một hai bông còn nở, còn lại đều là đài sen mới.
Bên hồ nước mát mẻ nhất, Thi Uyển ngồi trên tảng đá bên bờ nước, nhìn một cái bè trúc trống không bồng bềnh đung đưa trên bờ hồ mà ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, nàng chợt nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến, nàng quay đầu, bất ngờ lại nhìn thấy Lục Lân cũng đi từ phòng tiệc bên kia ra, vừa vặn trông thấy hắn.
Hắn ngừng một lát, sau đó liền đi tới bên này.
Nàng không khỏi khẩn trương đứng lên, đợi hắn tới, nàng nhẹ giọng nói: "Phu quân cũng đi ra ngoài một chút sao?"
Lục Lân "Ừm" một tiếng.
Nàng không biết tâm tình hắn vốn không tốt hay là do nhìn thấy công tử Hầu phủ, hắn cũng sẽ không biết được tâm sự của nàng.
Hắn cũng đứng ở bên hồ nước, lẳng lặng nhìn mặt nước.
Thi Uyển suy nghĩ một hồi, hỏi hắn: "Vừa rồi hình như ta thấy trên đùi chàng bị ai đánh một cái, nghiêm trọng sao? Có đau không?"
Lục T có chút bất ngờ nhìn nàng một cái, lắc đầu: "Cũng được, không sao."
Sau đó hắn hỏi: "Lục Ỷ đưa tự thiếp cho nàng chưa?"
Thi Uyển gật đầu: "Đã đưa rồi, mấy ngày nay ta đều luyện chữ."
"Kiên nhẫn không ngừng, kim thạch đều có", kiên trì bền bỉ, nhất định có thể có thu hoạch." Hắn nói, sau đó lại bổ sung: "Nếu có gì không hiểu, có thể tới hỏi ta."
Thi Uyển vui mừng, lần nữa gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Lúc này có người hầu chèo bè trúc từ bờ bên kia đến, hái đài sen ở giữa hồ nước.
Thi Uyển nói: "Nếu hắn tới bên này, có lẽ có thể tìm hắn hỏi mấy đài sen, trở về lột hạt nấu cháo cho mẫu thân, hạt sen thanh nhiệt, mấy ngày nay hình như mẫu thân có chút nóng trong người."
"Giang Nam có thể hái sen, lá sen và hoa sen, cá đùa lá sen." Lục Lân nói: "Nếu hắn đến, ta cũng muốn lên bè trúc của hắn đi hái giúp hắn."
Thi Uyển ngẩn ra, đột nhiên hiểu được, hắn xuất thân danh môn, từ nhỏ đã là thân cao quý, có lẽ chỉ biết hái sen lãng mạn từ trên thơ nhưng chưa bao giờ chân chính chèo thuyền du ngoạn trên hồ hái sen, cho nên thấy người hầu này ngồi bè trúc hái sen, trong lòng liền sinh ra mong muốn.
Nàng do dự hồi lâu, cố lấy dũng khí nói: "Thiếp thấy bên kia buộc một chiếc bè tre trống không, nếu phu quân muốn thử, thiếp có thể chống đỡ được chiếc bè tre này."
Lục Lân bất ngờ nói: "Nàng biết à?"
Thi Uyển trả lời: "Vân Mộng là vùng đất sông nước, trước kia gia gia muốn đến thôn sau khám bệnh cho người ta cxung phải qua sông, đều là ta chèo thuyền."
Lục Lân nhìn về phía bè trúc kia: "Vậy chúng ta thử xem." Nói xong, hắn đi đến phía bè trúc kia.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o