Khi Bùi Như Hành tỉnh lại, gáy vẫn còn đau nhức.
Hắn cố gắng ngồi dậy, nghe thấy Bùi Như Mai ở bên cạnh liên tục cảm thán: "Các ngươi không thấy dáng vẻ của Vương thần y lúc nãy đâu, ông ấy đến đây lâu như vậy mà lần đầu tiên ta thấy ông ấy vui mừng như thế."
"Vương thần y?" Hắn lẩm bẩm lặp lại.
"Tỉnh rồi à?" Trần Bảo Hương cười tít mắt đến gần, "Cháo vừa nấu xong, công tử có muốn ăn chút không?"
"Cô..." Hắn nhíu mày, "Sao cô lại ở đây?"
Trần Bảo Hương chưa kịp trả lời, Bùi Như Mai đã nhào tới, kích động nói: "Ca ca, Bảo Hương tỷ tỷ rất tài giỏi, Vương thần y bảo chúng ta nhất định phải giữ tỷ ấy lại."
Nàng ta? Tài giỏi?
Bùi Như Hành bật cười: "Muội quên mất dáng vẻ của cô ta lúc mới gặp ta rồi sao?"
Vốn dĩ hắn cũng không đến nỗi có thành kiến lớn như vậy với một nữ nhân, nhưng hôm đó dự tiệc hắn đang bực bội, người khác đều biết ý tránh xa hắn, chỉ có Trần Bảo Hương không sợ chết, uốn éo đi đến trước mặt hắn, vừa mở miệng đã nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT