Hắn trốn tránh mọi người, tìm tới võ trường, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy ai, trời càng ngày càng lạnh, Văn Liễu không nhịn được ho khan vài tiếng, tìm một lúc vẫn không thấy một người.
Văn Liễu không còn cách nào, đành phải hỏi thị vệ gần võ trường, thị vệ nói thanh kiếm kia chắc là đã bị người hầu thu lại mang đến kho vũ khí.
Thị vệ còn tốt bụng chỉ đường cho Y.
Ai ngờ Văn Liễu vừa đi tới kho vũ khí, đã gặp quản gia.
Văn Liễu nhìn thấy có người, quay người định rời đi, nhưng lão quản gia gọi hắn lại: “Văn Liễu, đến rất đúng lúc, đến giúp một tay.”
Văn Liễu cũng không còn cách nào tránh né, lập tức đi tới hỗ trợ, giúp lão quản gia thu dọn đồ đạc.
Lão quản gia cất kỹ đồ đạc, một tay đỡ eo, cười với vẻ tự giễu nói: “Ta già tồi, làm chút việc lại đau lưng.”
Văn Liễu khó hiểu hỏi: “Sao ngài lại tự mình làm?”
Lão quản gia cười cười nói: “Ta chỉ là nhìn chỗ này hơi bừa bộn, cảm thấy mình có thể xử lý được, nên không gọi người đến, không nghĩ đến đã già như vậy. Đúng rồi, ngươi tới đây làm gì?”
Văn Liễu giải thích mục đích của mình với lão quản gia, lão quản gia nói: “Được rồi, ngươi mau tìm đi, đừng làm hỏng đồ đạc, lát nữa vương gia sẽ đi qua đây.”
“Vương gia?” Văn Liễu hỏi, “Khụ...... Khụ...... Vương gia…… giờ này không phải vương gia nên ở trong cung sao?”
Chẳng lẽ quyền lực của Nhiếp Chính Vương đã lớn đến loại trình độ này?
Thật không may, suy nghĩ trong lòng của Văn Liễu lại bị Cố Lạc Thần nghe thấy được.
Cố Lạc Thần được đỡ vào phòng, lạnh giọng nói: “Nhờ có ngươi ban tặng, ta đã trình báo bệ hạ trong đêm, xin mấy ngày nghỉ bệnh.”
Nghe thấy giọng nói của Cố Lạc Thần, Văn Liễu vô thức nhìn ra bên ngoài.
Hắn mặc một chiếc áo ngoài màu đen, bên hông đeo một viên ngọc nhìn qua giá trị liên thành, thân hình mảnh khảnh, so với thị vệ bình thường cao hơn tận một cái đầu.
Ngũ quan......
Không thể chỉ đơn giản nói là đoan chính.
Lần trước Văn Liễu một lòng nghĩ làm sao để không được chọn, không chú ý. Bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện vương gia mặt lạnh này lại tuấn tú như vậy.
Trong lúc Văn Liễu còn đang thất thần, Cố Lạc Thần đã tiến lại gần y.
Văn Liễu hoàn hồn, nhìn thấy Cố Lạc Thần, hắn hốt hoảng, vô thức nhìn xuống đôi chân có chút sưng của Cố Lạc Thần, lui lại hai bước quỳ xuống nói: “Đều là lỗi của thảo dân, xin vương gia trách phạt.”
Cố Lạc Thần nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn trách phạt thế nào?”
Văn Liễu nói: “Thảo dân tay chân vụng về, vô tình làm vương gia bị thương, vương gia cứ đánh thảo dân một trận, sau đó đuổi thảo dân ra khỏi vương phủ.”
Cố Lạc Thần cười thầm trong lòng, nói ra lời trong lòng.
Cố Lạc Thần lạnh giọng hù dọa hắn nói “Nhưng Bản Vương cảm thấy, đánh ngươi thì quá lợi cho ngươi......”
Văn Liễu nghe vậy, đoán được Cố Lạc Thần khả năng muốn giết người, cả người toát mồ hôi lạnh: “Vương gia tha mạng, thảo dân......”
Lời còn chưa nói hết, Văn Liễu bắt đầu ho không ngừng.
Mới đầu chỉ là ho một tiếng, lúc sau thì ho khan không dừng được.
Thật ra, sáng nay Văn Liễu thức dậy cảm thấy hơi không khỏe, nhưng lúc đó y nóng lòng muốn tìm lại thanh kiếm nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Không ngờ bây giờ lại nghiêm trọng hơn.
Bởi vì mặt nạ cản trở, Cố Lạc Thần không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt dưới lớp mặt nạ của Văn Liễu, chỉ nghĩ là Văn Liễu đang giả vờ bị bệnh.
Cố Lạc Thần ghét người khác giở trò ở trước mặt mình, hừ lạnh một tiếng, đe doạ nói “Thân thể kém như vậy, hay bản vương giúp ngươi một tay, đưa ngươi......”
Lời hắn còn chưa nói hết, đã thấy thân thể Văn Liễu đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống ngất đi.
Cố Lạc Thần khẽ nhíu mày, hắn chỉ muốn dọa y hai câu, sao lại bắt đầu “Giả vờ” với hắn?
Chân hắn bị dẫm sưng lên cũng không phải giả vờ.
Quản gia thấy thế, lập tức tiến lên, nhẹ nhàng đem chiếc mặt nạ Văn Liễu từng chút nhấc lên một khe hở, đưa tay vào trong, sờ lên trán Văn Liễu, sau đó quay sang Cố Lạc Thần nói “Vương gia, trán hắn hơi nóng, chắc là cảm lạnh bị sốt.”
Cố Lạc Thần nghe vậy, lông mày từ từ nhíu lại, thì ra hắn bị bệnh thật.
Lúc này ngược lại là chính mình sai.
Là hắn đã chứng kiến quá nhiều điều giả tạo và xảo quyệt của lòng người, nên đã có thành kiến rằng Văn Liễu đang nói dối hắn.
Là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy vì những suy nghĩ của mình, Cố Lạc Thần trực tiếp để quản gia đưa người về phòng của mình, còn để quản gia đi tìm đại phu cho hắn.
Ai ngờ những người kia vừa đưa Văn Liễu mang lên trên giường, lại không cẩn thận làm rơi chiếu mặt nạ trên mặt Văn Liễu.
Thứ 3 chương giá treo
Cố Lạc Thần chưa thấy rõ mặt Văn Liễu, đã nghe thấy hạ nhân bên ngoài đến báo, nói là hoàng thượng đến thăm bệnh.
Cố Lạc Thần vội vàng để cho người đỡ khập khiễng ra cửa.
Tiểu Hoàng Đế nhìn thấy hắn từ xa, nhận ra hắn hành động bất tiện nên đi về phía trước hai bước.
Tiểu Hoàng Đế nói “Ái Khanh thân thể không khỏe, không cần ra nghênh tiếp.”
Tiểu Hoàng Đế nói xong, tiểu thái giám đi cùng đã đem quà tặng mà hoàng đế ban tặng đến cho Cố Lạc Thần.
Cố Lạc Thần nhìn vào những phần thuốc bổ nói “Tạ ơn Bệ Hạ.”
Tiểu Hoàng Đế mỉm cười nói: “Ái Khanh ngươi nói gì vậy? Mấy năm nay ngươi bận rộn với việc triều chính, chưa từng nghỉ ngơi tử tế, ngươi nhân cơ hội này nghỉ ngơi mấy ngày.”
Lão quản gia run tay thu quà tặng, hoàng thượng lời này là ý nói vương gia công cao lấn chủ, sợ vương gia gây chuyện với mình?
Cố Lạc Thần quay đầu nhìn quản gia, nói “Mạnh Thúc, cất đồ đi.”
Tiểu Hoàng Đế nhìn Cố Lạc Thần, đáy mắt có chút ỷ lại: “Nhưng mà, ái Khanh cũng đừng nghỉ quá lâu, có rất nhiều chuyện trẫm tự mình không xử lý được.”
Cố Lạc Thần khẽ gật đầu, không nói gì, xem như đồng ý, sau đó quay đầu nhìn vào trong phòng thoáng qua, nói “Đi thư phòng đi, thần có việc muốn nói cùng bệ hạ.”
Tiểu Hoàng Đế gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn trong phòng, nghĩ thầm hắn đây là kim ốc tàng kiều?
Cố Lạc Thần nghe được suy nghĩ của Tiểu Hoàng Đế: “......”
Sau khi ở trong thư phòng ước chừng nửa canh giờ, Cố Lạc Thần cuối cùng cũng tiễn Tiểu Hoàng Đế rời đi. Nói là tiễn, thật ra cũng chỉ đứng ở cửa thư phòng đưa mắt nhìn theo, một bước cũng không muốn đi.
Tiểu hoàng đế: hắn chắc chắn giấu người tình trong phòng
Văn Liễu: Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa
Cố Lạc Thần: Ừ, là vương phi tương lai