Văn Liễu thành tâm giải thích: “Thảo dân thật sự không có ý đó, vương gia ngài nếu tức giận, thảo dân có thể cho ngài dẫm trở lại, dẫm mấy lần đều được.”
Quản gia phát giác được nhà mình vương gia biểu cảm không đúng, lập tức kêu người khác tránh trước.
Cố Lạc Thần đi đến trước người Văn Liễu, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống hắn, đáy mắt tràn đầy không vui: “Dẫm trở lại? Làm sao dẫm?”
Văn Liễu không chút suy nghĩ, thành thật nói “Giống như ta dẫm ngài......”
Cố Lạc Thần mặt đều muốn đen: “Giống ngươi như thế? Ý của ngươi là để bản vương quỳ xuống trước ngươi?”
Văn Liễu nghe xong, lập tức giải thích nói: “Thảo dân không dám, vương gia thứ tội.”
Quản gia ở một bên nghe, nhìn Văn Liễu bị dọa đến không nhẹ bộ dạng đáng thương, cũng không dám thay hắn cầu tình, đành phải nhìn xem Văn Liễu nhắc nhở: “Còn không mau cho vương gia dập đầu tạ tội.”
Văn Liễu nghe quản gia nói, lập tức nhắm mắt lại dập đầu với Cố Lạc Thần.
Cổ Lạc Thần theo phản xạ rụt chân về, lạnh giọng ngắt lời Văn Lưu đang dập đầu: “Dừng lại, đừng dập đầu.”
“Vương gia,” một người thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo: “Ngoài cửa đến một vị công tử, nói là ngài bảo hắn đến hát.”
“Được rồi,” Cố Lạc Thần quay người lại, chỉ vào Văn Liễu, lại nhìn quản gia: “Sắp xếp phòng cho hắn.”
Quản gia nhẹ gật đầu, lại hỏi: “Vương gia, còn lại mấy cái Ám Vệ có được chọn vào ngày sau không?”
Cố Lạc Thần: “Được, hai ngày nữa đi.”
“Ngoài ra,” Cố Lạc Thần dường như nhớ ra điều gì đó, “Ngươi phái người đi cùng Vương Thượng Thư, nói với hắn nghĩa tử này, bản vương rất, rất ưa thích.”
Quản gia: “Vâng, vương gia.”
Vừa thấy Cố Lạc Thần rời đi, quản gia vội vàng nói với Văn Liễu: “Mau đứng dậy đi theo ta.”
Văn Liễu đứng dậy, đi theo quản gia từ xa, trong lòng tự hỏi tại sao Cố Lạc Thần lại chọn mình, đồng thời nhớ lại ba chữ "rất ưa thích" mà Cố Lạc Thần vừa nói, nghe như đang nghiến răng, giống như muốn chặt hắn ra vậy.
Lần này ngược lại tốt, chẳng những được chọn, còn xúc phạm đến Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.
Điều này khiến Văn Liễu cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
Nếu ngày nào sơ ý, không cẩn thận làm Cố Lạc Thần tức giận, sẽ đầu rơi xuống đất.
Nơi thị phi, vẫn phải nghĩ biện pháp rời đi.
-
Cố Lạc Thần trực tiếp để người đem người hát khúc mời đến thư phòng.
Nhạn Thư nhìn thấy Cố Lạc Thần, lập tức hành lễ nói: “Tham kiến vương gia.”
Nhạn Thư trên danh nghĩa là hát khúc, nhưng thực chất là do Cố Lạc Thần an bài ở bên ngoài thu thập tình báo, có thể coi là tâm phúc của Cố Lạc Thần.
Chỉ là trước đây chưa bao giờ để hắn tới trong phủ.
Cố Lạc Thần xoa xoa thái dương, thấp giọng hỏi: “Vụ án trước đó ta để ngươi điều tra, có manh mối gì chưa?”
Nhạn Thư cúi đầu, cung kính nói: “Vẫn chưa có, thuộc hạ đã phái thêm người đi điều tra, nhưng thời gian quá lâu, rất khó tìm ra manh mối, xin vương gia cho thêm chút thời gian.”
“Được.” Cố Lạc Thần lạnh lùng lên tiếng, tiện tay ném cho hắn một phần danh sách, “Đây là những người hôm nay đến tranh cử Ám Vệ, cho ngươi ba ngày, tra rõ có bao nhiêu “Quỷ” lẻn vào.”
Nhạn Thư gật đầu, sau đó hỏi: “Sau khi thăm dò rõ ràng, chúng ta có nên trực tiếp diệt trừ không?”
“Không,” Cố Lạc Thần cười khẽ một tiếng, “Chúng ta cứ để tất cả chúng vào trong phủ chơi, một ngày nào đó chúng sẽ hữu dụng.”
“À đúng rồi,” Cố Lạc Thần tiếp tục xoa đầu , “Có một người tên là Văn Liễu không cần phải kiểm tra.”
“Vâng,” Nhạn Thư nhìn Cố Lạc Thần xoa đầu, hỏi: “Vương gia ngài đau đầu? Thuộc hạ thay ngài gọi đại phu?”
Cố Lạc Thần lắc đầu.
Sáng nay lúc vào triều lại cùng mấy lão già ngoan cố không sợ chết ầm ĩ một lát, đúng là có chút đau đầu, nhưng cũng không đến nỗi cần gọi đại phu.
Ngược lại là chân đau đến lợi hại, bỗng chốc bị dẫm tới không nhẹ.
Chẳng biết tại sao, Cố Lạc Thần lại nghĩ tới Văn Liễu.
Nhớ tới Văn Liễu đối với hắn hình dung, hoang dâm vô độ, loạn thần tặc tử.
Nói hắn “Loạn thần tặc tử” hắn nhận, trước đó hắn vừa xuyên qua vì lập uy, vì chấn nhiếp triều thần, hắn cố ý để cho người ta gieo rắc một chút lời đồn, làm một chút giả tưởng, vì đơn giản là để cho người ta đối với hắn sinh ra sợ hãi.
Sau mấy năm, tuy địa vị trên triều đường không cao đến mức “Chỉ hươu bảo ngựa”, nhưng ít ra cũng được xưng tụng là một tay che trời.
Ngoại trừ một số lão già ngoan cố, ai dám trên triều đình chống đối hắn một câu?
Nhưng từ “Hoang dâm vô độ” lại là bắt đầu từ đâu?
Hắn hơi có chút nghi ngờ nhìn Nhạn Thư hỏi: “Bản vương để cho ngươi ở bên ngoài truyền lời đồn bản vương ngang ngược thành tính, ngươi truyền như nào? Còn nói bản vương hoang dâm vô độ là sao?”
Nhạn Thư nghe vậy, lập tức quỳ trên mặt đất nói “Thuộc hạ không có, thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là theo phân phó của ngài, truyền ngài tâm ngoan thủ lạt, quyền khuynh triều dã, những tin đồn còn lại đều không liên quan gì đến thuộc hạ.”
“Được rồi, bỏ đi, trở về đi.”
Nhạn Thư vừa đi, Cố Lạc Thần liền liền nghĩ đến khuôn mặt đeo mặt nạ mặt kia.
Nói đến chuyện này, Cố Lạc Thần cũng chỉ có thuật đọc tâm từ một năm trước.
Hắn vốn là năm năm trước xuyên tới làm nhiệm vụ, phụ tá tiểu hoàng tử lên ngôi, sau đó thuận lợi giúp tiểu hoàng tử lên được hoàng vị, vốn có thể kết thúc nhiệm vụ trở về, ai ngờ hệ thống xảy ra sai sót, không trở về được.
Hệ thống vì bồi thường hắn, mới cho hắn có thuật đọc tâm.
Bây giờ cục diện chính trị bất ổn, triều đình trọng thần đều mang tâm tư, có thuật đọc tâm tuy là chuyện tốt, nhưng cũng khá phiền lòng.
Bởi vì trong một năm qua, người đến bên cạnh hắn, hắn đều có thể nghe được, đều là những kẻ ích kỷ, hẹp hòi, bẩn thỉu, ghê tởm, thậm chí còn có người lẻn vào muốn giết hắn.
Chỉ có hôm nay Văn Liễu là khác biệt.
Hôm nay nhiều người như vậy mang theo các loại mục đích tiếp cận hắn, duy chỉ có một người Ám Vệ là không muốn lưu lại.
Trông có vẻ ngốc nghếch, còn có chút không thích sống chung, ngược lại là rất thú vị.
Hắn đã thật lâu chưa được nghe giọng nói trong trẻo như vậy
-
Văn Liễu ngoan ngoãn ở trong phủ một đêm, ngày hôm sau mới nhớ ra, buổi sáng trong lúc thi đấu, hắn cố ý làm rơi kiếm trên sân, để lộ ra sự vụng về của mình.