Tần Thành liếc mắt nhìn đối phương. Người này dường như chẳng làm gì cả, chỉ thu tay lại rồi tiếp tục xoay bút.

Tần Thành không nhịn được mà nhớ đến một câu nói: Xoay bút là một thói quen xấu, gây mất tập trung và hoàn toàn không có lợi cho việc học...

Đúng là rảnh rỗi quá mức.

Thời gian quý hơn vàng, vậy mà cậu lại ngủ mất bốn mươi lăm phút nữa. Chuông báo hết giờ vang lên đúng lúc đánh thức Tần Thành.

Cậu nằm úp sấp trên bàn, mắt lim dim thêm một lúc, thở dài rồi lười biếng lấy từ trong cặp ra một bao thuốc, đứng dậy bước ra nhà vệ sinh. Đầu cậu nhức nhức, tim cũng đập không bình thường cho lắm.

Thức khuya thực sự khiến cơ thể ngày càng tệ đi. Hôm nay cậu nên livestream sớm một chút, cố gắng ngủ trước mười hai giờ.

Tần Thành đi đến góc khuất của nhà vệ sinh tầng một, ngậm điếu thuốc nhưng chưa châm. Đột nhiên, cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, bóng dáng Giản Hành cũng lướt qua trước mắt.

Cậu bấm bật lửa, châm thuốc rồi rít một hơi thật sâu. Đúng là không nên thức khuya nữa, dễ sinh ảo giác thật đấy.

Trong lúc cậu đang xoa thái dương, một nhóm học sinh chạy ùa vào từ bên ngoài, ai nấy đều nhíu mày, sắc mặt khó coi. Vừa nhìn thấy Tần Thành, bọn họ lập tức gọi:

“Tần ca!”

Tần Thành hừ một tiếng, ngậm điếu thuốc đùa giỡn: “Gì mà hốt hoảng thế? Bị dọa đến tè ra quần à?”

Một nam sinh quen mặt nhăn mày, vẻ mặt như thể vừa trải qua một phen sinh tử. Giọng cậu ta khàn khàn, nói không chút sức sống:

“Không phải đi vệ sinh đâu. Alpha mới chuyển vào lớp mình đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm. Cả phòng học tràn ngập pheromone! Mà cấp bậc của cậu ta cũng gần ngang ngửa với cậu đấy, Tần ca. Vừa nãy tôi suýt quỳ xuống luôn rồi…”

“Giản Hành vào kỳ mẫn cảm?” Tần Thành cau mày, dập điếu thuốc.

Những Alpha ở cấp bậc như cậu và Giản Hành thường có khả năng kiểm soát pheromone gấp nhiều lần Alpha bình thường. Chuyện kỳ mẫn cảm đến bất ngờ gần như không thể xảy ra. Vậy rốt cuộc Giản Hành đang làm cái gì? Cố tình phát tán pheromone khắp tầng hai để tìm một Omega trong mơ có độ phù hợp cao sao?

“Là cậu ta.” Một Omega trong nhóm nhỏ giọng nói, hai tay ôm ngực, mặt đỏ bừng. “Mùi pheromone này bá đạo quá… Là hương trầm sao? Chân tôi mềm nhũn hết rồi.”

Chuyện một Alpha đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm vốn không hiếm gặp. Bây giờ Omega đều mang thuốc ức chế bên người, chỉ cần xịt hai lần là có thể khống chế tình hình, không đến mức hoảng loạn.

Với Alpha, cùng lắm là bị thầy cô gọi phụ huynh đến đón, sau đó đến bệnh viện tiêm thuốc, nghỉ ngơi vài ngày chờ kỳ mẫn cảm qua đi là được.

Tần Thành cũng chẳng mấy bận tâm. Cậu bật cười, lấy hộp thuốc ra, định châm thêm một điếu.

Nhưng ngay khi giơ tay lên, cậu bỗng cảm thấy tim mình đau nhói như bị một tảng đá đè nặng. Cơn đau khiến toàn thân cậu cứng đờ, ngón tay run rẩy, điếu thuốc cũng rơi xuống đất.

“Tần ca!”

Mấy người xung quanh vội lao đến đỡ lấy cậu.

Tần Thành mở mắt, cổ họng khô khốc, tầm nhìn mờ đi.

Xong rồi. Đừng nói là đột tử thật chứ?

Trong cơn mơ hồ, cậu lại ngửi thấy mùi hương trầm nhàn nhạt. Tần Thành gạt tay những người đang đỡ mình ra, loạng choạng bước ra khỏi cửa.

Nhóm người phía sau không dám cản, chỉ có thể theo sát bảo vệ cậu.

Tần Thành bước ra khỏi nhà vệ sinh, mùi hương trầm càng lúc càng đậm. Nhịp tim cậu đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt đỏ bừng, cậu gắng gượng chạy vài bước. Vừa rẽ qua hành lang, cậu liền va mạnh vào một người đang lao đến.

Mùi hương trầm nồng đậm đến cực hạn.

Cơ thể Tần Thành cũng dần tỏa ra hương gỗ ẩm, xen lẫn với thoáng hương thuốc lá. Hai loại pheromone quấn vào nhau, hòa quyện đến mức nhóm người đi theo phía sau phải đồng loạt lùi lại, không ai dám đến gần.

Tần Thành mơ màng ngẩng đầu lên—

Là Giản Hành.

Lý trí cuối cùng cũng bị pheromone cuồng loạn đánh bại. Tần Thành chẳng còn quan tâm người trước mặt là ai, theo bản năng túm lấy cổ áo Giản Hành, không chút do dự cắn xuống tuyến thể Alpha của đối phương.

Cùng lúc đó, một cơn đau nhói truyền đến từ sau gáy—

Giản Hành cũng cắn cậu.

Chết tiệt.

Khi Tần Thành tỉnh lại, cậu nhìn thấy Giản Hành ngồi cách đó không xa. Sắc mặt cậu ta hơi nhợt nhạt nhưng trông vẫn khá ổn.

Cậu thì vẫn còn chút mơ màng. Lúc đó, cậu đau đến mức phát điên mà cắn người, vậy mà bây giờ ngoài cơn đau đầu ra thì chẳng còn cảm giác nào khác.

Giản Hành thấy cậu tỉnh liền bấm chuông gọi bác sĩ. Động tác bình thản đến mức như thể người vừa cắn nhau với cậu không phải là cậu ta.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ bước vào.

Tần Thành chần chừ một lát, rồi nghiến răng hỏi:

“Bác sĩ, em mắc chứng mất cảm giác với pheromone của Omega bẩm sinh, cũng chưa từng có kỳ mẫn cảm… Vậy rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào?”

Giản Hành ngẩng mắt lên.

Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn hai người đầy hứng thú: “Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện hai em có độ tương thích pheromone Alpha cực hiếm. Pheromone của Giản Hành kích thích kỳ mẫn cảm của em, đồng thời pheromone của em cũng đẩy nhanh kỳ mẫn cảm của Giản Hành.”

“Sau này, trong kỳ mẫn cảm, hai em cần hỗ trợ lẫn nhau, cố gắng ở bên nhau càng nhiều càng tốt. Đừng tách ra quá lâu như hôm nay nữa.”

Tần Thành chết sững. Cậu há miệng nhưng không thốt nổi một lời.

Giản Hành là người phản ứng trước, giọng điệu lạnh nhạt: “Hôm nay cậu ấy chỉ đi vệ sinh, bọn em xa nhau chưa đến năm phút.”

Bác sĩ mỉm cười: “Tối qua chắc hai em không ở cùng nhau. Tính tổng thời gian thì cũng khá lâu rồi đấy.”

Tần Thành vẫn chưa thể tiêu hóa nổi sự thật này. Cậu hít sâu một hơi, nhìn bác sĩ, khó khăn hỏi: “Vậy… từ giờ trở đi… em… trong kỳ mẫn cảm… chỉ có thể… ở bên cậu ta sao?”

Một câu bị ngắt thành từng đoạn. Cậu sốc đến mức sắp phát điên.

Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Khi Giản Hành tìm được một Omega có độ phù hợp cao hơn em, em ấy sẽ không còn bị ràng buộc với em nữa.”

Tần Thành đột nhiên có dự cảm chẳng lành: “Vậy… còn em thì sao?”

“À…” Bác sĩ hơi do dự, “Theo khuyến nghị y tế hiện tại, em sẽ cần dùng thuốc dài hạn.”

Tần Thành: “…”

F*ck!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play