Buổi tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, nhưng lớp 9 đã tràn ngập tiếng "Mau cho tôi chép bài!", "Chết tiệt, cậu chưa làm bài tập vật lý à?", cùng với giọng hét đến khàn cả cổ của lớp trưởng khi thu bài tập về nhà.
Tuy nhiên, những chuyện này chẳng liên quan gì đến Tần Thành. Từ khi lên cấp ba, cậu chưa từng động tay làm bài tập. Hôm kia, cậu có lật qua sách bài tập hóa học của Đàm Kỳ, nhưng nhìn thế nào cũng giống như đang đọc tiếng Anh.
Đêm qua, cậu livestream đến tận hơn hai giờ sáng, đồng thời tự mình trải nghiệm thói quen sinh hoạt của người hàng xóm mới.
Rất tốt, hàng xóm mới đúng là một kẻ khó ưa, nhưng ít nhất cậu ta cũng không thức khuya. Hoặc nếu có thì cũng rất yên tĩnh, không ảnh hưởng đến giấc ngủ mong manh của cậu chút nào.
Tần Thành nằm dài trên bàn, buồn ngủ đến mức cứ ngỡ mình sắp thăng thiên. Cậu cảm giác mắt mình như bị phủ sương, mỗi lần chớp mắt lại nghe thấy tiếng mí mắt cọ vào nhau.
Khi sắp thiếp đi, cán sự môn Hóa bước tới với một chồng bài tập trên tay, đứng cạnh cậu. Nhìn thấy Tần Thành, người đang vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay và mắt sắp nhắm nghiền, cậu ta lên tiếng:
"Chào buổi sáng, Tần ca."
Tần Thành giơ tay lên xem như đáp lại.
Bề ngoài, cậu lười đến mức không mở mắt nổi, nhưng tai vẫn luôn chú ý. Sau đó, cậu nghe thấy cán sự lớp nhỏ giọng hỏi, có chút ngại ngùng:
"Giản Hành, cậu đã làm bài tập tiếng Anh hôm qua chưa? Cô giáo muốn thu đấy."
Tần Thành cười khẩy trong lòng. Cái tên này lúc nào cũng ngủ gật trong lớp, có thể viết ra cái gì chứ—
"Viết rồi." Giản Hành thản nhiên đáp.
Tần Thành cảm thấy có một tiếng "bốp" vang lên trong đầu mình. Dù không ai nghe thấy suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu bèn xoay người, úp mặt xuống cánh tay, giả vờ ngủ tiếp.
Tần ca ngủ gật rồi, chắc vừa nãy chỉ mộng du thôi.
Nhưng giả vờ lại hóa thành thật. Nửa tiếng sau, tiếng chuông vào lớp đánh thức cậu dậy.
Cậu thật sự ngủ quên luôn.
Tần Thành giật mình.
Chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt. Dù hay nằm dài nhưng hiếm khi ngủ sâu. Vậy mà lần này lại có thể ngủ ngon lành giữa buổi tự học buổi sáng ồn ào như vậy. Cậu sắp khỏi hẳn chứng mất ngủ rồi sao?
Đúng là kỳ tích y học.
Giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng, trải bài kiểm tra ra, đưa mắt nhìn xung quanh để kiểm tra sĩ số.
Người con trai ngồi ở cuối lớp, không mặc áo đồng phục, đang úp mặt xuống bàn. Không biết là ngủ hay đang nghịch điện thoại. Giữa một lớp học toàn những học sinh ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, cậu ấy trông vô cùng nổi bật.
Nhưng hôm nay, có một người cũng gây chú ý không kém.
Cậu trai ngồi bên cạnh Tần Thành mặc áo phông đen, đường nét gương mặt sắc lạnh, đôi mắt hẹp dài lười biếng nhìn lên bảng, ánh mắt thờ ơ.
Tóc cắt ngắn sát da đầu, lưng thẳng tắp, từ cổ đến sống lưng tạo thành một đường cứng rắn.
Chỉ nhìn ngoại hình, trông chẳng giống học sinh ngoan ngoãn chút nào.
Dù cô giáo Từ đã nói nhiều lần rằng đây là một học sinh có thành tích xuất sắc, nhưng giáo viên tiếng Anh vẫn không tin nổi. Một người hôm qua ngủ gật cả tiết, lại có thể đạt điểm gần như tuyệt đối môn tiếng Anh ở trường cũ sao?
Nghĩ đến đây, thầy mở sách tiếng Anh ra và nói:
"Hôm qua tôi đã giao bài tập từ vựng Unit 1. Các em đều đã học thuộc rồi đúng không? Giờ lấy giấy ra, kiểm tra từ vựng."
Bên dưới lập tức vang lên tiếng than trời oán trách.
Nhưng giáo viên vẫn không lay chuyển. Thầy đưa mắt đánh giá Giản Hành. Cậu ta nhìn lại thầy bằng ánh mắt vô cảm. Khi ánh mắt họ giao nhau, giáo viên bất giác né tránh.
Ánh mắt của học sinh này quá sắc bén, khiến thầy cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Lúc Tần Thành ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này. Thật điên rồ. Có gì đáng để nhìn chằm chằm vậy? Cậu lười biếng liếc qua một cái, rồi lại úp mặt xuống bàn.
Qua khóe mắt, cậu thấy Giản Hành rút một tờ giấy A4 từ ngăn bàn, đặt lên bàn, rồi cầm bút xoay nhẹ giữa các ngón tay.
Ngón tay cậu ta thon dài, khớp xương rõ ràng. Chiếc bút máy đen xoay tròn theo nhịp điệu linh hoạt của những ngón tay.
Có lẽ do Tần Thành quá buồn ngủ. Dưới ánh nắng sớm nhàn nhạt, trong tầm nhìn của cậu, cây bút để lại một cái bóng nhỏ, nhẹ nhàng đuổi theo những ngón tay thon dài kia.
Thấy Tần Thành vẫn nằm dài ra bàn, thầy giáo tiếng Anh đột nhiên gọi cậu: "Tần Thành, đứng lên viết từ vựng!"
Tần Thành, người vừa mới nhắm mắt: "Hả???" Đây là nỗ lực đột ngột để cứu vớt điểm tiếng Anh sao? Cảm động quá, phải làm sao đây?
Tần Thành lúc nào cũng rất lịch sự với giáo viên. Cậu không nổi nóng cũng chẳng thay đổi sắc mặt. Cậu mềm oặt như không có xương, bò dậy rồi bắt đầu lục lọi ngăn bàn...
Vài giây sau, Tần Thành giơ tay lên, vẻ mặt chân thành nói:
"Thầy ơi, em không có giấy ạ."
Cả lớp lập tức bật cười.
Thầy giáo tiếng Anh cũng đã trải qua nhiều sóng gió, không hề nao núng. Nhận ra mình cũng không có tờ giấy nào trong tay, thầy nhìn sang Giản Hành rồi nói:
"Bạn cùng bàn với Tần Thành, đưa em ấy một tờ giấy đi."
Trong lòng Tần Thành chửi thề một câu. Cậu theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Giản Hành. Hai người nhìn nhau chưa đầy một giây đã lập tức dời mắt đi, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Tần Thành thật sự không nghĩ Giản Hành sẽ cho cậu mượn giấy, ít nhất là không ngay lúc này.
Nhưng không ngờ, Giản Hành lại thẳng tay rút một tờ giấy từ ngăn bàn, đặt lên bàn Tần Thành, chẳng nói một lời cũng chẳng thèm liếc nhìn cậu lấy một cái...
Giống hệt một cái máy phát giấy vô cảm.
Thầy giáo đã bắt đầu đọc đề kiểm tra từ vựng."The first one. Someone or something inspiring or uplifting.”
“Agriculture.” "Debate.*"
["Câu đầu tiên. Một người hoặc một điều gì đó truyền cảm hứng hoặc nâng cao tinh thần."
“Nông nghiệp.” "Tranh luận."]
Tiếng bút viết sột soạt vang lên khắp lớp học, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thì thầm: "Chữ này viết thế nào?". Không khí căng thẳng và nghiêm túc.
Trong khi cả lớp đều tập trung làm bài, Tần Thành như một kẻ trông coi phòng thi đi lạc, nhàn nhã viết lên giấy hai chữ "Tần Thành" bằng nét bút hoa mỹ, uyển chuyển. Sau đó, cậu viết tiếp các số 1., 2., 3. ngay ngắn bên lề trái...
Và rồi, không có thêm gì nữa.
Cậu chống cằm, chán chường liếc sang Giản Hành qua khóe mắt.
Tên này thật sự viết hết cả bài rồi. Hơn nửa tờ giấy đầy những dòng chữ sắc nét, mạnh mẽ.
Chữ tiếng Anh cũng cần phải viết ngầu như vậy sao? Đúng là con người có thể luyện tập bất cứ thứ gì chỉ để thể hiện.
Tần ca khinh thường. Đàn ông, chỉ cần kiếm đủ tiền nuôi gia đình là được, phô trương làm gì cho mệt?
Sau khi thầy giáo kết thúc bài kiểm tra, lớp trưởng đi thu bài.
Tần Thành tùy tiện đưa bài kiểm tra của mình ra. Ngay lúc đó, cánh tay của Giản Hành vươn tới trước mặt cậu, đặt bài kiểm tra vào tay lớp trưởng.