Cố Nhận mượn được một chiếc xe lăn từ cụ ông gãy xương ở phòng bệnh bên cạnh. Khi cụ ông mới nhập viện, con cái đều ở xa, chưa kịp về chăm, nên Cố Nhận từng giúp ông làm hộ công một ngày, được ông rất quý mến, thậm chí còn muốn giới thiệu cháu gái của mình cho cậu.
Cụ ông nằm trên giường, khí thế dồi dào mà mắng cậu:
"Cháu gái xinh đẹp của tôi người ta không cần, cứ nhất quyết tự tìm đau khổ. Người trẻ các cậu thời nay, mấy cái mốt mấy cái trào lưu, tôi thật sự không hiểu nổi... Ngày nào cũng Phong tiên sinh, Phong tiên sinh, hắn có thể cho cậu cơm ăn hay là trả lương cho cậu chứ..."
Ở bệnh viện, mỗi ngày đều có thể chứng kiến không ít vở kịch gia đình, nhưng cái kiểu chăm sóc người xa lạ như thế này đúng là hiếm gặp.
Cố Nhận biết cụ ông mắng cậu là để mong cậu tỉnh ra, nhưng giữa cậu và Hồ Linh đã ký hợp đồng hộ công ba năm, cho dù trong hợp đồng không hề ghi rằng cậu phải đem Phong Khai Tễ về nhà toàn quyền chăm sóc.
Ban đầu cậu xin nghỉ đông ở trường, không cần tốn phí ký túc xá, giờ thì phải tự đi thuê nhà ngoài.
Vì không muốn Tạ Ngọc Bạch nghĩ mình là đồ ngốc, hối hận vì đã cho cậu thuê nhà, Cố Nhận vỗ vai Phong Khai Tễ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play