Hoàng đế Đại Lương là một bạo quân tàn nhẫn, tính tình khó lường. Vụ thảm sát diệt môn Kim Đài gây chấn động khắp triều đình.
Toàn bộ bá quan đều thắc mắc: Tại sao lần này quốc sư không khuyên can bệ hạ suy xét kỹ lưỡng? Phải biết rằng, trước nay thánh thượng luôn nghe theo lời Tạ quốc sư.
Nhưng thực tế là, đừng nói đến chuyện khuyên can, Tạ Ngọc Bạch thậm chí không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Bởi vì y đã bị bạo quân giam lỏng trong Quốc Sư phủ suốt nửa năm, chỉ vì công lao quá lớn khiến hoàng đế nghi kỵ.
Tạ Ngọc Bạch là một thiên tài hiếm có, có khả năng đoán mệnh trời. Trong lòng bá tánh, y là một vị thánh nhân, địa vị thậm chí còn lấn át cả hoàng đế.
Ngày mùng 3 tháng 7, y dâng tấu xin yết kiến thánh thượng, bị bác bỏ.
Hôm sau, y lại dâng tấu, vẫn bị từ chối.
Mãi đến khi một thái giám già mang thánh chỉ đến, y mới biết rằng hai tháng trước, Bắc Nhung đã xâm phạm biên giới. Hoàng đế vì nóng lòng chiến thắng đã đích thân dẫn quân xuất chinh, lòng hiếu chiến sục sôi.
Tạ Ngọc Bạch nhíu mày. Y linh cảm rằng dân chúng Đại Lương sắp phải đối mặt với một tai họa khủng khiếp, nhưng đáng tiếc, y không thể gặp hoàng đế để bàn bạc đối sách.
Thánh thượng tin vào lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, giam lỏng y, khiến tình nghĩa quân thần dần tan vỡ. Các trung thần đại hiền cũng bị ép phản bội triều đình.
Nhưng điều khiến Tạ Ngọc Bạch đau lòng nhất không phải là chuyện riêng của bản thân, mà là bạo quân vô đạo, khiến dân chúng lâm vào cảnh lầm than.
Ngày mùng 7 tháng 7, vị quốc sư tài giỏi nhất của Đại Lương đoản mệnh qua đời.
Trước khi chết, y để lại một bức thư tiên đoán về thiên tai sắp tới, đồng thời quyên tặng toàn bộ gia sản—tổng cộng hai mươi vạn lượng hoàng kim—để cứu trợ nạn dân.
Một tháng sau, tất cả những gì y tiên đoán đều trở thành sự thật.
Đại Lương liên tiếp hứng chịu động đất, lũ lụt, ôn dịch… nhưng nhờ vào số vàng cứu trợ, đất nước vượt qua kiếp nạn mà không bị tổn thất quá lớn.
Sau đó, hoàng đế đột ngột chết bất đắc kỳ tử.
Người em trai của ông ta lên ngôi, ghi lại công trạng của Tạ Ngọc Bạch vào sử sách.
Dân chúng, sau khi thoát khỏi kiếp nạn, mới nhận ra rằng quốc sư đã dùng cả sinh mệnh để sửa đổi thiên mệnh, nhưng cuối cùng lại bị trời phạt mà biến mất.
Từ đó, nhà nhà đều treo lụa trắng, tự nguyện lập đàn tế điện cho y.
…..
Thành phố Long Càn, tòa nhà Lập Vinh—tòa cao ốc cao thứ hai trong toàn thành, trên tầng thượng.
"Đúng rồi, đi thẳng về phía trước. Ở đó có bậc thang, Ngọc Bạch, ta nhìn thấy ngươi rồi, cứ bước thêm một bước nữa—"
Giọng nói vang lên qua điện thoại, từng bước dẫn đường cho một thanh niên mặc âu phục trắng, từng bước một leo lên ba bậc thang sắt. Sau đó, hắn bước qua lan can sân thượng, một chân hụt xuống khoảng không—
Khoảnh khắc sinh tử chớp nhoáng, đôi mắt vô hồn của chàng trai trẻ bỗng trở nên sắc bén. Linh hồn bên trong cơ thể thay đổi—Đại Lương quốc sư Tạ Ngọc Bạch đã nhập vào thân xác này!
Thiên Nhãn mở ra, y nhìn rõ bốn phía. Trong cơn rơi tự do, y kịp thời vươn tay, nắm chặt lấy một đường ống bên ngoài tường.
Dốc hết sức lực, y từ mép sân thượng trèo ngược lên. Lòng bàn tay bị cứa một vết thương dài, máu chảy ròng ròng.
Một giọt máu rơi xuống. Tạ Ngọc Bạch cúi đầu nhìn xuống dưới—một con đường lớn như dòng chảy, mặt đất bị nghiền nát bởi vô số bánh xe, rối rắm như sắt vụn, không thể thấy rõ.
Y quan sát một lát, sau đó thu lại ánh mắt, dần dần suy xét về tình huống hiện tại.
Trên tấm kính phản chiếu ánh đèn từ quán mì gần đó, y nhìn thấy gương mặt của chính mình—trẻ trung, tái nhợt, giống hệt kiếp trước. Điểm khác biệt duy nhất là mái tóc ngắn, bộ quần áo thời thượng. Nhưng quan trọng hơn—nếu không có Thiên Nhãn, cơ thể này hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả!
Y đã trở thành một người mù.
Là một "thần côn" (thầy bói) đã trải qua bao thử thách, Tạ Ngọc Bạch nhanh chóng chấp nhận thực tế rằng mình đã xuyên hồn.
Những gì xung quanh nhắc nhở y rằng—nơi này vừa mới xảy ra một vụ nhảy lầu tự sát… nhưng bất thành.
Đôi mắt y ánh lên sự lạnh lẽo. Không biết nguyên chủ trước đó nghĩ gì, nhưng y chắc chắn một điều: đây không phải tự sát, mà là một vụ mưu sát!
Y thậm chí không cần bói toán cũng có thể đoán ra điều này—
Nguyên chủ rõ ràng đang chuẩn bị tham gia một buổi tiệc quan trọng, bộ đồ trắng sạch sẽ không dính một hạt bụi. Nhưng tại sao lại đột ngột xuất hiện một chiếc bậc thang sắt trên sân thượng, với độ cao vừa đủ để vượt qua lan can? Nguyên chủ từng bước bước lên, rồi bước cuối cùng—chân hụt xuống không trung.
Mấu chốt nằm ở chỗ—Tạ Ngọc Bạch là một người mù.
Chiếc bậc thang kia phủ đầy rỉ sét loang lổ, mỗi vết xước đều rõ ràng. Nếu không có ai dẫn đường, một người mù như cậu làm sao có thể chính xác tìm được bậc thang, bước từng bước lên mà không hề lạc?
Quan trọng hơn—tại sao trên quần áo và tay cậu hoàn toàn không dính chút rỉ sét nào?
Khai Thiên Nhãn?
Y nhìn quanh. Trên sân thượng này, từ đầu đến cuối chỉ có một mình y. Nhưng nếu vậy, nguyên thân đã bị dẫn đường bằng cách nào? Không lẽ có người truyền âm từ xa?
Thôi, trước mắt phải giải quyết chuyện cấp bách đã.
Mọi thứ ở đây đều xa lạ, nhưng phong thủy nhà cửa thì xưa nay vẫn vậy. Y bấm tay tính toán, nhanh chóng tìm được… nhà xí.
Chỉ là… nơi này không giống với những gì y tưởng tượng.
Dựa vào tinh thần dũng cảm thăm dò, Tạ Ngọc Bạch đứng chính xác trước một bình nước tiểu. Nhưng ngay khi y định tìm cách cởi quần, trước mắt bỗng chốc bị bao phủ bởi một màn sương, tầm nhìn lại rơi vào bóng tối.
Ngón tay đặt trên dây lưng của Tạ Ngọc Bạch cứng đờ.
Chết tiệt!
Vừa mới tỉnh lại đã dùng mắt quá độ, cộng thêm cơ thể này vốn đã yếu ớt, Thiên Nhãn tạm thời mất tác dụng!
Y sờ sờ cái khóa kim loại lạnh ngắt trên dây lưng, nhưng… cái quái gì thế này? Tại sao cởi hoài không được?!
Bàn tay bị thương, một tay lần mò dây lưng, nhưng hắn nào biết cách sử dụng loại cơ quan phức tạp này! Càng sốt ruột, y càng không thể cởi ra được.
Người ở thế giới này có cần phải làm chuyện đi vệ sinh trở nên khó khăn đến vậy không? Không sợ nước tiểu văng lên quần à?!
Trong đầu vị quốc sư từng oai phong lẫm liệt hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Có hai người khác vừa bước vào.
Tạ Ngọc Bạch hơi hé miệng, đôi tai nhạy bén lập tức phủ lên một tầng đỏ thẫm.
Giọng y nhỏ như tiếng muỗi kêu:
"Huynh đài… tôi có chuyện muốn nhờ…"
Edit: mình sẽ đổi xưng hô cậu - tôi từ đoạn này nhé.
Đối phương không có phản ứng, Tạ Ngọc Bạch hoài nghi có phải giọng mình quá nhỏ hay không, liền giơ bàn tay bị thương lên quơ quơ:
“Hành cái phương tiện?” (Có tiện giúp tôi một chút không?)
Thương Ngôn Qua lẳng lặng quan sát chàng thanh niên trước mặt một lúc. Khi ánh mắt chạm đến đôi mắt mờ đục cùng những ngón tay đang rỉ máu của cậu, hắn khẽ dừng lại một chút.
Tạ Ngọc Bạch từng được vạn dân triều bái, nhưng bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc, cảm giác như rất lâu trước đây cũng từng có người nhìn cậu theo cách này.
Là ai nhỉ...? Tạ Ngọc Bạch lắc đầu. Là quốc sư đã quen bị người ta dõi theo quá lâu, nhất thời lại chẳng nghĩ ra.
Cậu vốn tưởng đối phương không muốn giúp, nhưng ngay sau đó liền cảm nhận được một bàn tay vươn đến bên cạnh. Cậu thuận miệng nói “Cảm ơn”, lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng “cạch” thanh thúy.
Đai lưng buông lỏng.
Tạ Ngọc Bạch vội đè lại quần, tránh cho nó trượt xuống, lại nhỏ giọng cảm ơn thêm lần nữa.
Thế giới này thật kỳ quái, quần bên ngoài thì khó cởi, quần bên trong lại cũng lạ lùng chẳng kém. Nhưng dù sao cũng là quốc sư từng trải qua bao sóng gió, cậu cố gắng duy trì phong thái trầm ổn và chững chạc.
Bất ngờ, vai bị ai đó giữ chặt, Tạ Ngọc Bạch bị động xoay nhẹ sang trái một chút.
Không ngắm ngay.
“……”
Gương mặt cậu lập tức đỏ bừng, lần này ngay cả cảm ơn cũng không dám nói, chỉ nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý.
Vừa mới xuyên qua, đến thân thể này còn chưa kịp nhìn rõ, vậy mà đã bị phơi bày trọn vẹn trước mắt người lạ.
Người kia sau đó tiện tay giúp cậu thắt lại dây lưng, rửa tay xong liền rời đi, tựa như chỉ vào nhà vệ sinh đi một vòng kiểm tra mà thôi.
Từ đầu đến cuối, đối phương không nói một lời nào.
Tạ Ngọc Bạch nghe tiếng bước chân đi về phía cửa, cố gắng chớp mắt vài lần, đáng tiếc vẫn không thể nhìn thấy gì. Cậu vừa mới xuyên qua thế giới này, dị năng Thiên Nhãn bẩm sinh vẫn chưa thích ứng với khí hậu nơi đây.
Không nhìn thấy ân nhân, đại quốc sư có chút táo bạo, nhưng cậu vẫn không hề kinh hoảng. Một đôi Thiên Nhãn vậy mà lại vô dụng thế này!
Cậu gần như phản xạ có điều kiện mà bấm tay tính toán thân phận người nọ.
Sau đó... lại càng táo bạo hơn.
Cậu tính không ra.
Trợ lý Lâm Bắc vừa thấy Thương Ngôn Qua bước ra, lập tức đi theo, đồng thời tranh thủ chỉnh lại nét mặt, che giấu nội tâm đầy chấn động.
Vị Thương tổng mà ai cũng không dám đến gần, vừa rồi... giúp một tên nhóc con đi tiểu sao?
Thương Ngôn Qua vốn là thiên chi kiêu tử trong giới thương nghiệp, được người người ca tụng. Là trợ lý bên cạnh hắn, Lâm Bắc hiểu rõ hơn ai hết rằng cấp trên của mình có tính tình không hề dễ chịu, tâm trạng thay đổi thất thường. Nhưng dù vậy, hắn luôn có thể khống chế cảm xúc rất tốt, chưa bao giờ tùy tiện phát tác lên người khác.
Ví dụ như vừa rồi ở hội trường, Lâm Bắc đã nhận ra Thương Ngôn Qua đột nhiên trở nên lạnh lùng khác thường, sau đó nói muốn lên sân thượng hít thở không khí. Nhưng khi còn cách sân thượng một tầng lầu, hắn lại đột ngột rẽ vào nhà vệ sinh. Đến khi bước ra, hắn chẳng nói một lời, cứ thế quay lại hội trường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Lập tức hẹn gặp Thân Sâm.”
Giữa hàng chân mày Thương Ngôn Qua ẩn chứa sự căng thẳng. Trong đầu hắn vẫn còn vương vấn hình ảnh chàng thanh niên trong nhà vệ sinh, đôi tay lóng ngóng bám lấy chiếc áo vest trắng, vết thương không ngừng rỉ máu, nhuộm đỏ một mảng vạt áo. Cảm giác khó chịu chưa từng có này khiến hắn vô cùng bực bội.
“Vâng.” Trợ lý lập tức liên hệ với bác sĩ riêng của Thương tổng.
“Báo cho Tạ gia biết, Tạ Ngọc Bạch đang ở đây.”
Hôm nay là lễ kỷ niệm của tập đoàn Tạ Thị, tất cả thành viên trong gia tộc đều có mặt, bao gồm cả vị tiểu thiếu gia mù lòa, ngu dại kia—ít nhất là theo lời đồn đại.
Lâm Bắc hơi kinh ngạc. Khi nãy hắn không để ý đến đôi mắt của thanh niên kia, nhưng dựa vào hành vi của đối phương, hắn không thấy có điểm nào giống người mù, càng không giống kẻ ngu dại. Nghĩ đến những lời đồn trước đây, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Tạ Ngọc Bạch ngồi trong toilet chờ một lát. Cậu không hề kế thừa ký ức nào từ nguyên chủ, nhưng dựa vào nơi xuất hiện, trang phục và cảm xúc còn sót lại, có thể chắc chắn rằng thân phận người này không phải hạng tầm thường.
Cậu là một người mù, người nhà chắc chắn sẽ không để cậu tự do chạy loạn. Có lẽ chỉ cần đợi thêm chút nữa, sẽ có người đến tìm cậu.
Chữ “gia” đối với cậu vừa xa xôi vừa xa lạ. (gia - gia đình)
Tạ Ngọc Bạch từng sớm bộc lộ tài đoán mệnh, cha mẹ cậu liền coi đó như một phương tiện kiếm sống, bắt cậu giả làm kẻ mù để xem bói cho người ta. Cả nhà canh chừng nghiêm ngặt, sợ cậu chạy mất.
Sau này, cậu mới hiểu được, thứ đó vốn dĩ không thể gọi là “gia”.
Năm mười bốn tuổi, cậu nắm quyền triều chính. Đến năm mười chín, cậu phát hiện ra mình lại sai rồi.
Tạ Ngọc Bạch đảo mắt suy nghĩ. Không bằng nhân lúc không ai để ý, cậu trốn đi trước? Dù sao với bản lĩnh của mình, cậu cũng chẳng lo không có cơm ăn.
Nhưng vừa bước một bước, cậu chợt nhớ ra—hung thủ xúi giục nguyên chủ tự sát vẫn chưa tìm được! Nếu cậu cứ thế rời đi, chẳng phải là dung túng cho kẻ ác hay sao? Trời xanh sao có thể dung thứ!
Đang mải suy nghĩ, bên ngoài toilet đột nhiên có ba bốn người lao vào, vừa vội vã vừa gấp gáp gọi tên cậu.
Người nhà đến rồi!
Tạ Ngọc Bạch không biết nguyên chủ có tính cách thế nào, cũng không rõ quan hệ giữa cậu ta và người nhà ra sao. Hơn nữa, cậu chưa từng có kinh nghiệm sống chung với một gia đình bình thường, sợ rằng nếu cư xử sai sót sẽ bị lộ. Nghĩ vậy, cậu không khỏi hơi căng thẳng, mím môi theo bản năng.
“Con bị thương?!”
Chiếc áo vest trắng muốt của tiểu thiếu gia vấy đầy vết máu trông đến ghê người. Tạ phu nhân nhìn thấy liền tái mặt, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, may mà có cha Tạ kịp thời đỡ lấy.
“Mẹ đừng lo lắng, Tiểu Bạch chỉ bị thương ở tay trái thôi, vết thương đã được cầm máu rồi.”
Tạ Thầm Bạc vội vàng trấn an mẹ, đồng thời thận trọng tiến lại gần Tạ Ngọc Bạch.
“Tiểu Bạch, anh là anh trai của em, Tạ Thầm Bạc. Để anh xem tay em một chút, được không?”
Tạ phu nhân dần bình tĩnh lại, vội vàng bước tới, giọng dịu dàng:
"Mẹ là mẹ con, Tiết Tinh. Tiểu Bạch, đừng sợ, mẹ đã gọi bác sĩ Lưu đến rồi, sẽ không đau đâu.”
—Không đúng lắm.
Giữa những người thân cận, chẳng lẽ nói chuyện cũng phải tự giới thiệu danh tính nhiều lần như vậy sao?
Tạ Ngọc Bạch cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu không thể bói toán cho chính mình, cũng không nhìn thấu được điều gì. Cậu chỉ có thể dựa vào lời nói của họ mà suy đoán.
Dần dần, cậu nhận ra một điều—bất cứ ai nói chuyện với cậu đều sẽ tự báo danh trước, ngữ khí cẩn trọng mà thành thạo, cứ như đang trò chuyện với một kẻ ngốc.
Giọng nói của họ tràn đầy quan tâm, chân thành đến mức khiến lòng người mềm nhũn. Trong khoảnh khắc, khóe mắt Tạ Ngọc Bạch hơi cay cay. Cậu vừa cảm động vì tình thân ấm áp này, vừa áy náy khi phải mạo nhận thân phận. Cậu siết chặt bàn tay bị thương, giấu ra sau lưng:
“Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
Không khí bỗng chốc im lặng.
Tạ Ngọc Bạch đột nhiên bị Tạ phu nhân ôm chặt, giọng bà run rẩy vì kích động:
“Con nghe hiểu lời của mẹ! Kiến Minh, Tiểu Bạch đã đáp lại ta! Ta đã nói mà, Tiểu Bạch rất thông minh…”
Người bị gọi tên chính là Tạ Kiến Minh, đương kim chủ tịch nửa về hưu của Tạ thị, đồng thời cũng là cha ruột của Tạ Ngọc Bạch.
Nghe vậy, ông xúc động đến nghẹn ngào:
“Đúng vậy… đúng vậy…”
Tạ Ngọc Bạch thử gọi một tiếng:
“Mẹ—”
“Tiểu Bạch chịu gọi mẹ rồi! Mẹ ở đây… mẹ vẫn luôn ở đây…”
Tạ Ngọc Bạch: “……”
Ta hiểu rồi.
Thì ra ta là một kẻ ngốc.
Tác giả có lời muốn nói:
Khai văn rồi đây! Hoan nghênh các bằng hữu cũ và mới! Phát ngay một trăm bao lì xì để chúc mừng nào! 🎉
Thời gian cập nhật dự kiến là 12 giờ trưa (nhưng mà… các ngươi cũng biết đấy, lịch này chắc chẳng giữ được lâu đâu 😂).