Tạ Ngọc Bạch bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Trong 18 năm hỗn độn kỳ trước kia của cậu, khi hồn phách vừa được tái cấu trúc và phục hồi, bản thân hoàn toàn không thể giao tiếp với ai, cũng không còn chút ký ức nào. Nhưng dựa vào tình hình lúc vừa mới tỉnh lại, chỉ cần người nhà báo tên và thân phận, cậu vẫn sẽ tin tưởng đối phương.
Rốt cuộc là phản ứng bản năng của cậu, hay là có ai đó đang giúp cậu phân biệt ai có thể tin, ai không thể?
Tạ Ngọc Bạch không có ký ức đoạn đó, nhưng bản thân lại thiên về khả năng thứ hai.
Phó Biệt Tinh có lẽ vì trong xe còn có người, nên khắc chế chỉ đặt tay lên trán Trang Tụ. Còn Trang Tụ thì không cố kỵ như thế, nhón chân hôn nhẹ lên khóe môi hắn.
Chuyện thân mật nhỏ nhặt như vậy, bọn họ từng bàn bạc qua với Phó Biệt Tinh rồi, không đáng để người ngoài để tâm.
Thương Ngôn Qua nhìn hai người họ rồi lại liếc sang gương mặt nghiêm túc điềm tĩnh của Tạ Ngọc Bạch, nói thật thì có hơi ghen tị.
Tiểu quốc sư của hắn, lúc để tâm thì rất khó lường, thường sẽ vô tình làm ra những hành động trêu ghẹo người khác. Nhưng khi đối diện tình cảnh mùi mẫn của cặp đôi ân ái, lại giống như đang tham dự hội thảo học thuật, hoàn toàn không bị không khí xung quanh ảnh hưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT