“Tôi còn trẻ, vì thế muốn mượn uy tín của một người có tiếng nói để đưa phương thuốc cho mẹ.” Tạ Ngọc Bạch giải thích. “ Bác sĩ Tiền có sẵn lòng giúp đỡ không?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Được Tạ Ngọc Bạch gọi là chuyên gia có uy tín, Tiền Khai Khang cảm thấy có chút ngượng ngùng. “Tôi chẳng qua chỉ lớn tuổi hơn mà thôi, đâu thể so được với sự tài giỏi và nhạy bén của tiểu thiếu gia.”
Dù sao cũng chỉ hơn 50 tuổi, chưa tính là già lắm, vẫn có thể bái sư học tập được.
Tiền Khai Khang nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng không dám lãng phí thời gian quý báu của một nhân tài tương lai.
Tạ Ngọc Bạch không có tiền, liền móc ra một lá bùa, lắc lắc trước mặt ông: “Ừm, coi như đây là thù lao đi.”
Đó là loại bùa gì vậy? Nhìn sơ qua thì chẳng khác gì những lá bùa bán dọc đường lên chùa Linh Minh, một xấp mười xu. Tiền Khai Khang chăm chú quan sát nhưng vẫn không thấy có gì đặc biệt. Dù cho ông có học vấn uyên thâm đến đâu, cũng không thể lý giải được sự khác biệt của lá bùa này.
Ông cười cười, thản nhiên nhận lấy: “Chuyện nhỏ, không đáng công. Nhưng nếu là quà tặng của tiểu thiếu gia, tôi nhất định sẽ giữ bên mình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT