Edit Ngọc Trúc
Ở trước mặt Trần Anh, Vương Trù thể hiện không chê vào đâu được, luôn làm tròn vai bạn trai hoàn hảo. Hắn sẽ trước tiên dò hỏi thời khóa biểu của Trần Anh, mỗi ngày dậy sớm nửa giờ, đem bữa sáng đến tận ký túc xá cho cô. Gặp ngày hội hay sinh nhật của cô, hắn đều tỉ mỉ chuẩn bị quà, tuy không đắt giá nhưng lúc nào cũng đúng gu. Ngày qua ngày, đến cả quản sinh ký túc xá cũng có thiện cảm với hắn, cho rằng cậu ta chu đáo hết nấc. Ấn tượng sâu đậm nhất, cũng là bước ngoặt khiến cô hoàn toàn thay đổi, xuất hiện vào học kỳ 2 năm thứ hai. Trần Anh rất có thiên phú âm nhạc, từ tiểu học đến trung học đều đăng ký đủ thứ lớp năng khiếu, mẹ cô còn mời gia sư đến dạy thêm. Nhạc cụ Đông Tây cô đều thử qua, am hiểu nhất là đàn tỳ bà. Một khúc “Thập Diện Mai Phục” đã làm cô nổi danh khoa Âm Nhạc năm nhất. Nhiều người đồn, nếu không có Vương Trù mau lẹ chuẩn bị hậu cần, chu toàn mọi mặt, cộng thêm hỗ trợ ăn ý của Từ Hồng và Triệu Thiến, chưa chắc cô đã biểu diễn thành công. Sang học kỳ hai, trường tổ chức hoạt động, cô phải biểu diễn một mình. Trước khi lên sân khấu, Lưu Bội kéo cô vào góc hậu trường: “Trần Anh, tập xong rồi ra đây một chút nhé? Tôi có chuyện muốn nói riêng với em.” Thấy Lưu Bội nghiêm túc, cô ngơ ngác, liếc qua sân khấu thấy Từ Hồng đang nói chuyện với Vương Trù, trong lòng chợt dâng cảm giác khó tả. Ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được, để tôi thông báo với Từ Hồng để họ về trước.” Lưu Bội thở phào, nở nụ cười hiếm hoi. Màn che được kéo lên, sau ba tiết mục đến lượt cô độc tấu tỳ bà. Vừa bước lên, sàn gỗ giữa sân khấu bỗng đứt gãy, một chân cô trượt xuống hư không, cả người ngã thẳng xuống sân khấu phụ. Sự cố đến quá nhanh, MC vội chạy đến, Lưu Bội và các diễn viên khác cũng lao tới nhưng bị chặn lại. “Cẩn thận! Có ai bị thương không?” Dưới khán đài, Vương Trù chạy lên, chặn ngang đỡ cô vào lòng, rồi bế cô chạy thẳng ra bệnh xá trường. Cổ hắn và trán lấm đầy mồ hôi, áo sơ mi ướt đẫm, hơi thở dồn dập khiến cô không khỏi xúc động. Bác sĩ trực ban kiểm tra và xác định cô chỉ bị bầm tím, xây xát ngoài da, không gãy xương, mọi người mới thở phào. Suốt một tháng sau, mỗi ngày tan học, Vương Trù đều đưa cô về ký túc xá; nếu kẹt, hắn nhờ bạn cùng phòng hoặc bạn bè hộ tống. Giao tiếp thường xuyên, hắn nhanh chóng trở thành bạn thân của Triệu Thiến, tạo thiện cảm tốt với cả nhóm. Từ Hồng trêu ghẹo bảo cô nên hẹn hò với Triệu Thiến, còn cô thì lẻ bóng. Nghe vậy, cô bất giác nghĩ đến Lưu Bội – người khiến cô có cảm giác bất an, nhớ về buổi tập hôm đó mà nhíu mày. Sau khi vết thương lành, cô và Vương Trù hẹn hò ngoài trời, đúng đợt mưa to không kịp về trường, cô dẫn hắn về nhà cha cô ở kinh thị trú mưa. Biệt thự của gia đình cô nằm ở vị trí đắc địa, nam bắc thông thoáng, vườn lan điêu khắc, có cả sân nhỏ xinh xắn. Trên mảnh đất vàng chốn kinh thị, giá trị căn nhà này khỏi phải bàn. Cô xoay người lấy khăn lau mưa trên áo Vương Trù, lướt qua ánh mắt tham lam của hắn cùng vẻ mặt mờ ám dữ tợn. “Ngày hôm đó mưa to quá,” nữ quỷ ngồi bên bàn, chén trà đã cạn, tay mân mê ly, móng sắc bén gõ lên thành ly phát ra tiếng lách cách chói tai. "Tôi thật hối hận, luôn hối hận, giá như không đi với hắn ra ngoài, giá như không dẫn hắn về nhà, giá như…” Giọng cô khàn khàn, mắt đỏ rực như sắp chảy máu. “Tôi lúc đó quá ngốc, chẳng phòng bị ai, dù không để hắn thực hiện âm mưu, tôi cũng không thể tự bảo vệ bản thân, ngược lại bị lời ngon ngọt mê hoặc mà vẫn tin hắn!” Kể từ đó, Vương Trù xuất hiện bên cô ngày càng thường xuyên, tuy là bạn trai ân cần nhưng càng giống chiếc xiềng giam cô chặt. Khi cô lên năm tư, hắn tốt nghiệp. Hắn có thể thi thẳng lên thạc sĩ nhưng lại chọn đi làm, tình cờ gửi sơ yếu lý lịch đến đúng công ty của cha cô. Cô không để ý đến chuyện gia đình, chìm đắm trong tình yêu mà không nhận ra Vương Trù đã giăng sẵn bẫy, dùng sợi dây tình cảm quấn chặt đôi chân cô, dắt cô mãi vào vực sâu.
Vương Trù năng lực rất mạnh, nếu không cũng không thể ngay học kỳ hai đã trở thành Phó hội trưởng học sinh hội. Khi khởi nghiệp, chỉ trong ba tháng hắn đã ký được một hợp đồng lớn và được bổ nhiệm làm Giám đốc hạng mục.
Trong buổi liên hoan chúc mừng, Vương Trù giả vờ say rượu để lộ bức ảnh trên màn hình điện thoại. Người đang tổ chức lễ mừng là cha Trần, chỉ liếc qua đã nhận ra con gái. Biết Vương Trù và Trần Anh đang hẹn hò, ông lập tức gọi điện cho mẹ Trần để xác nhận.
Mẹ Trần cho rằng con gái đã trưởng thành, việc kết giao bạn bè không có gì sai, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt và biết trân trọng con gái là đủ. Nhưng cha Trần, trải qua thương trường nhiều năm, vốn thận trọng hơn. Khi nói chuyện với con, ông bắt đầu dò hỏi về bản thân và gia thế Vương Trù. Qua tìm hiểu, ông nhanh chóng phát hiện vấn đề.
Ông nội Vương Trù từng buôn bán thuốc giả, gây chết người và cuối cùng cũng chết trong ngục. Cha hắn suốt ngày thất nghiệp, không có công ăn việc làm ổn định; mẹ ruột thì sống nhờ tiền chu cấp, nhưng sau khi mất lạiép hắn và vợ chịu khổ, chỉ cần không vừa ý là dùng roi vọt. Khi Vương Trù đỗ đại học, hắn không về thăm gia đình dù chỉ một lần, nhưng mỗi năm vẫn đều gọi mẹ đòi tiền, trong khi quan hệ với cha cũng chẳng khá hơn.
Đến năm hai đại học, cha hắn vướng nợ cờ bạc; mẹ hắn dù cố gắng cũng không thể trả hết, cả nhà lâm cảnh túng thiếu, quán ăn vặt bên trọ bị đóng cửa, cha hắn còn bị chém đứt một ngón tay. Cuối cùng, cơ quan chức năng truy quét, băng nhóm đánh bạc và đòi nợ thuê đều bị bắt, chỉ còn phụ nữ trong gia đình sống sót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play