Edit Ngọc Trúc
“Ta ở bệnh viện năm ngày, trước khi xuất viện, mấy người họ hàng lần lượt kéo đến, nói muốn đón ta về nhà ở, thay cha mẹ ta chăm sóc ta.”
“Có buồn cười không chứ?”
Phùng Hạ rơi lệ máu nơi khóe mắt, nhưng miệng lại nhếch thành một nụ cười quái gở. Đường nét u ám từ khóe môi kéo dài đến tận tai, khiến khuôn mặt cô vừa kinh hãi vừa kỳ dị.
“Miệng thì nói nghe hay lắm, thực chất chỉ vì số tiền bồi thường sau vụ cháy. Bọn họ sợ ta kiện lên trên, lại ôm lòng tham, nghĩ rằng khoản tiền bồi thường thương tật của cha ta đang nằm trong tay ta, liền muốn moi ra cho bằng được.”
“Trong mắt bọn họ, ta chỉ là một đứa mới tốt nghiệp đại học, cha mẹ đều mất, không nơi nương tựa. Một khi rơi vào tay bọn họ, chẳng phải sẽ bị tùy ý thao túng sao? Nhốt ta lại, đánh đập vài trận, rất nhanh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bên ngoài thì giả vờ ra vẻ nhân hậu, dang tay giúp đỡ người thân, làm người tốt đầy nghĩa khí.”
Đôi mắt Phùng Hạ đỏ ngầu, tiếng cười vang lên sắc nhọn và chói tai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT