Edit Ngọc Trúc
“Chị, chị có thể ghi lại lời em nói… rồi cho mọi người cùng xem được không?”
Dữ Mộng dựa vào lan can, cảm nhận rõ ràng luồng âm khí trong cơ thể đang dần tan biến, ngày càng loãng. Cả người cô trở nên tái nhợt và mỏi mệt hơn, như thể chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Tiểu Mộng, em lại đây, đến bên chị đi, được không?” Cát San cố gắng khuyên nhủ, mong em vượt qua lan can, trở lại khu vực an toàn trên sân thượng. Vị trí hiện tại của Dữ Mộng thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút là có thể rơi xuống. Giữa họ còn bị ngăn cách bởi lan can, càng khiến việc cứu hộ trở nên khó khăn hơn.
Dữ Mộng lắc đầu, mở cuốn sổ tay, nói: “Chị, cứ để em nói ở đây, được không?”
“Đồng ý với con bé đi.” Người quay phim nói nhỏ với Cát San, đồng thời giơ máy quay lên, dùng thân thể mình khéo léo che chắn để nhân viên cứu hộ có thể tiếp cận thêm chút nữa.
Cát San gật đầu, đưa micro về phía Dư Mộng, dịu giọng: “Được, Tiểu Mộng, em nói đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play