Edit Ngọc Trúc
Dữ Mộng mở hai mắt, có một lát thời gian, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, quên mất bản thân đang ở nơi nào.
Nâng cánh tay phải đầy vết thương lên, cô phát hiện hồn thể đã ngưng thực hơn rất nhiều, cái rét lạnh bám lấy cô suốt bao lâu cũng không còn quá nặng nề. Tuy không ấm áp bằng lúc ngủ thiếp đi hôm qua, nhưng cũng không như trước đây, gần như khiến toàn thân cô như bị đóng băng, âm khí trong người tựa hồ cũng không còn sắc lạnh như lưỡi dao nữa.
Ngồi trên giường gỗ chạm khắc, Dữ Mộng khẽ co hai chân lên, theo thói quen mà vòng tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn thân mình lại thành một khối nhỏ, ngơ ngẩn nhìn hoa văn trên khung cửa sổ.
Dù còn sống hay sau khi chết, cô đều quen với việc che giấu bản thân, né tránh ánh mắt của người khác. Việc chủ động bước chân vào khách sạn Hoàng Lương, tìm đến ông chủ cầu xin giúp đỡ, chính là chuyện gan dạ nhất cô từng làm trong cuộc đời này.
Đông, đông, đông.
Âm thanh gõ cửa đều đặn vang lên bên tai, Dữ Mộng lập tức nhảy khỏi giường, vòng qua bình phong, hai tay kéo cửa phòng ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play