Từ khi Diệp Mộ Sanh xác định Kỳ Đình Tuyết chính là kẻ chủ mưu diệt môn Diệp gia năm xưa, mỗi lần giúp Kỳ gia giải cổ, y đều bí mật trộn thêm dược vật khác, thậm chí còn âm thầm hạ độc vào giếng cổ Kỳ gia, khiến nội lực người uống phải dần dần tiêu tan.
Bởi Thu Chỉ Vọng vẫn còn ở Kỳ gia chưa rời đi, Diệp Mộ Sanh lo sợ hắn cũng trúng độc, bèn bỏ thuốc giải vào nước trà, để Thu Chỉ Vọng không hay biết mà uống vào.
Mà từ ngày Quân Khanh Mặc nếm được vị ngọt ngào kia, hắn thường xuyên tìm đến Kỳ gia gặp Diệp Mộ Sanh, mỗi đêm đều cùng nhau say giấc nồng, bất quá không phải lần nào cả hai cũng làm chuyện ấy.
Tuy rằng động tác của Quân Khanh Mặc vẫn chưa thể gọi là ôn nhu, nhưng đã không còn thô bạo, không màng cảm thụ của Diệp Mộ Sanh như lần đầu. Hơn nữa, khi Diệp Mộ Sanh không muốn, Quân Khanh Mặc cũng chưa từng cưỡng ép, sau khi xong việc còn cẩn thận bôi thuốc cho y.
Bởi vậy, mỗi lần xong chuyện, ngày hôm sau Diệp Mộ Sanh tuy rằng phía sau có chút đau lưng hơi mỏi, nhưng vẫn hành động tự nhiên.
Hôm nay Diệp Mộ Sanh hứng thú, tìm được một cây mộc cầm bình thường trong Kỳ gia, lôi kéo Thu Chỉ Vọng cùng nhau hợp tấu.
Dưới gốc bạch quả, Diệp Mộ Sanh ngồi trên ghế đá, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, tiếng đàn thanh thúy vang lên, tựa như vô số ngựa chiến phi nước đại, khí thế hào hùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT