Quân Khanh Mặc nhận lấy đàn, cẩn thận đánh giá một phen, ánh mắt dừng lại trên đóa đào hoa được điêu khắc sinh động như thật trên thân đàn, liên tưởng đến họ của Diệp Mộ Sanh, hơi kinh ngạc nói: “Đây là ‘Đào Ẩn’, ngươi là người của Diệp gia ở Thanh Trần?”
Diệp Mộ Sanh khẽ cười nói: “Không ngờ còn có người nhớ rõ Diệp gia ta.”
“Diệp gia ở Thanh Trần năm đó chính là một trong những đại tộc số một số hai trên giang hồ, Diệp Đào Ẩn càng là một cây đàn gỗ đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.” Quân Khanh Mặc hờ hững nói, sau đó lại dời ánh mắt về phía Diệp Mộ Sanh. Hắn nhớ rõ Diệp gia không phải đã bị diệt môn sao?
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh nói: “Ôm ta trở về đi, ta từ từ giải thích cho ngươi.”
Đợi trở lại thanh lâu, Diệp Mộ Sanh nửa quỳ trên giường, chậm rãi cởi y phục, trong lúc Quân Khanh Mặc bôi thuốc cho hắn, hắn từ từ kể cho Quân Khanh Mặc nghe về thân thế của mình.
Diệp Mộ Sanh xoay người, thấy vẻ đau lòng trong mắt Quân Khanh Mặc, trong lòng thầm cười, sau đó vòng tay ôm eo Quân Khanh Mặc, ngẩng đầu đặt môi mình lên đôi môi lạnh lẽo kia.
Hắn để Quân Khanh Mặc bôi thuốc cho mình, chính là muốn Quân Khanh Mặc nhìn thấy những vết thương hắn để lại trên người mình, khiến y đau lòng. Hơn nữa quá khứ Diệp gia bị diệt, tận mắt chứng kiến cái ch·ết của mẫu thân, khiến hắn tìm được sự đồng cảm với Quân Khanh Mặc, người có quá khứ bi thảm tương tự. Như vậy có thể tăng tiến mối quan hệ giữa hắn và Quân Khanh Mặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT