Vài ngày sau, khi vết thương của Diệp Mộ Sanh đã ổn định hơn một chút, hai người quyết định khởi hành rời khỏi thị trấn này. Nhưng không ngờ trời lại đổ mưa liên tiếp mấy ngày, vì thế họ đành phải nán lại thêm.
Trời tháng sáu hơi se lạnh, mưa phùn lất phất bay trong không trung. Cảnh Triệt mang theo gói thuốc mới mua về khách điếm. Hắn gập chiếc ô lại rồi lên lầu.
Đẩy cửa gỗ, hắn thấy Diệp Mộ Sanh đang mặc một chiếc áo mỏng, đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Cảnh Triệt khẽ nhíu mày, bước nhanh đến bàn đặt gói thuốc xuống, cầm chiếc áo khoác bên cạnh đi về phía y.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Mộ Sanh không quay đầu lại, vẫn ngắm nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ. Y khẽ cong môi, cười nhạt nói: “Đã về rồi à?”
Cảnh Triệt “ừ” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng khoác chiếc áo khoác thêu hình trúc lên người Diệp Mộ Sanh, có chút bất lực nói: “Sao y lại ra đây mà không mặc thêm áo?”
Diệp Mộ Sanh quay đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Cảnh Triệt. Y kề sát vào lòng hắn, nhấp môi rồi lè lưỡi ra một cách tinh nghịch, rũ mắt cười nói: “Đừng giận, lần sau ta sẽ không thế nữa…”
Y vừa mới ngủ dậy, cảm nhận được Cảnh Triệt đang ở dưới lầu qua định vị của hệ thống, lại nghe thấy tiếng mưa, lo hắn không mang ô nên đã vội vàng chạy đến cửa sổ mà chưa kịp mặc thêm áo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT